Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 431
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:22
Lượt xem: 4
Cố Khanh Khanh bỏ rau vào rổ, hỏi: “Vậy em nghĩ chị có nên học thêm gì không? Ví dụ học ngoại ngữ chẳng hạn.”
“Cái đó em không biết đề xuất sao, chị về nói chuyện với anh Sở xem, để anh ấy cho chị ý kiến.” Tiêu Tiêu trực tiếp lấy một quả cà chua bi từ rổ, lau qua tay áo rồi ăn: “Với thân phận và địa vị của chú Sở, chị muốn làm ở vị trí nào cũng chỉ cần một câu nói. Mà em nghĩ nha, từ nhỏ cha em đã dạy, có thực lực mà nhờ quan hệ thì gọi là mượn lực để đưa mình đến vị trí tương xứng, không có khả năng mà muốn dựa vào quan hệ để leo lên, thì chỉ hại mình hại người.”
“Mấy ông anh họ không ra gì của nhà em muốn đi cửa sau để thăng chức, bị cha em mắng cho một trận rồi cũng thôi.”
Cố Khanh Khanh gật đầu, cô cũng rất đồng ý với lời của chú Tiêu, cũng vì suy nghĩ đó mà ông nội cô không để các anh em họ đi cửa sau vào quân đội.
Sợ rằng nếu đi sai bước, sẽ bị người khác nói xấu sau lưng.
Dù là thủ trưởng quân khu cũng có đối thủ.
Cố Khanh Khanh lại đi mua thêm một ít cá và tôm ở quầy hải sản, chủ quầy ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí, chị chắc chắn muốn mua nhiều vậy sao?”
Nhìn cô gái mặc quân phục bên cạnh cũng biết là người từ quân khu Nam Dương, chỉ là các chị dâu quân nhân mua cá nhiều nhất cũng chỉ hai ba con, đâu có mua nhiều thế này!
“Đúng vậy, tôi mua về phơi làm cá khô.” Cố Khanh Khanh cười tươi: “Phiền anh tìm giúp tôi cái gì đựng nhé? Rổ của tôi không đủ chỗ rồi.”
“Được chứ, tôi sẽ lấy hai cái túi lưới để chị mang đi, chị nhớ mang trả lại cho tôi nhé, tôi còn phải dùng.” Chủ quầy vừa nói vừa cúi xuống lục tìm dưới quầy hai cái túi lưới xanh, bỏ cá vào rồi tìm một cây tre, xuyên qua dây buộc giữa các túi lưới.
“Được, anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhờ anh của tôi mang trả lại.” Cố Khanh Khanh trả tiền xong quay lại nhìn, Tiêu Tiêu đã nhấc cây tre, vác lên.
Hoàn toàn không tốn sức.
Cô hoảng hốt: “Hay là em chạy về gọi anh của chị đến mang về.”
Tiêu Tiêu chẳng để ý, phẩy tay: “Có gì đâu, cần gì phải gọi anh của chị? Chị xem còn muốn mua gì nữa không.”
Cố Khanh Khanh âm thầm thán phục, tính cách cô gái này thực sự rất giống với Cẩu Đản, thực sảng khoái.
Cô nhìn rổ rau, mướp đắng, cà tím, đậu đũa, cà chua bi, dưa leo đều có đủ, thịt trong nhà vẫn còn, không cần đến cung tiêu xã, hành lá thì nhà có trồng.
“Mua thêm ít ớt nữa là về được rồi.” Ớt ở đây là do đội sản xuất địa phương trồng, vỏ dày nhiều hạt, không cay, chỉ thêm màu sắc cho món ăn thôi.
May mà cô mang theo hạt ớt từ nhà, chiều về sẽ xới đất trồng.
Mua thêm túi ớt xanh đỏ trộn lẫn, Cố Khanh Khanh xách rổ rau theo sau Tiêu Tiêu.
Em ấy hai tay cầm chắc túi lưới, không để nó lắc lư, còn dư sức quay lại nói chuyện với Cố Khanh Khanh: “Hôm nay Thẩm Tuy chắc chắn sẽ về nhà ăn trưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-431.html.]
“Hả? Chẳng phải là bốn giờ chiều mới tan học sao?”
“Ngày khai giảng đầu tiên chỉ phát sách mới và làm quen bạn bè, chưa đến mười hai giờ đã tan học rồi, từ ngày mai mới là bốn giờ tan học.”
“... Em nhìn đường phía trước đi,” Cố Khanh Khanh có chút đau đầu: “Vậy chúng ta phải về nhanh thôi, bây giờ đã mười một giờ năm phút rồi, chú Tần chắc cũng phải về ăn cơm.”
Về đến đại viện, thím Chử đang tán gẫu với các thím khác trên con đường nhỏ, thấy Tiêu Tiêu vác nhiều cá như vậy, bà ngạc nhiên: “Tiêu Tiêu, cháu mua nhiều cá thế này làm gì?”
“Thím, không phải cháu, chị Khanh Khanh mua để làm cá khô.” Tiêu Tiêu cười tươi: “Thím chưa nấu cơm à?”
“Chú Chữ và anh Chữ cháu đều ăn ở nhà ăn, thím lười nấu lát thím ra nhà ăn ăn cho xong."
Tiêu Tiêu gật đầu, vác cây tre lên vai, tinh ranh hỏi: "Thím giới thiệu mấy cô gái cho anh Chữ thế nào rồi? Có ai hợp duyên không?"
“Có đấy, cô gái ở cung tiêu xã khá lắm, chờ Chử Chiêu hoàn thành nhiệm vụ trở về, thím sẽ bảo nó xin phép về nhà gặp.” Gương mặt thím Chử cười tươi như hoa, rồi chào hỏi Cố Khanh Khanh: “Khanh Khanh à, vừa rồi có một cô gái trẻ mang táo xanh đến nhà cháu, là vợ của cậu em vợ nhà họ Tiết.”
Nói xong, bà lại tiếp tục rì rầm với các thím bên cạnh về mấy cô gái bà đi xem mắt mấy ngày nay: “... Ai cũng xinh xắn, chẳng kém gái gì thành phố.”
Tiêu Tiêu nhướng mày: “Có phải người trước đây đến tìm chị không? Gọi là cái gì Trúc ấy.”
“Bùi Trúc, chắc là cô ấy.” Cố Khanh Khanh nói: “Chắc là đến chơi với chị chồng chị ấy, tiện thể ghé qua nhà chị chơi.”
“Vậy chúng ta nhanh về thôi.”
“Được.”
Về đến nhà họ Sở, Tiêu Tiêu tìm một cái thau lớn, đổ hết cá trong túi lưới ra, ở ngay trong sân cạo vảy cá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bùi Trúc đang chơi với hai đứa nhỏ trong phòng khách, chồng cô là đồng đội của Cố Xán Dương, hai người thường gặp nhau, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.
Thấy Cố Khanh Khanh về, cô cười đứng dậy: “Lại làm phiền em rồi Khanh Khanh.”
“Chị nói vậy em không biết đáp làm sao đây.” Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Cố Xán Dương, nhét một quả cà chua bi đã rửa sạch vào tay con trai lớn chị ấy, rồi đưa một quả đến gần miệng Cố Xán Dương.
Cố Xán Dương tự nhiên há miệng cắn.
Cố Khanh Khanh nhìn túi táo trên bàn trà, ngượng ngùng nói: “Lúc nào chị cũng mang đồ đến cho em, em chẳng có gì đáp lại.”
“Ôi dào, hôm qua là rằm tháng giêng mà, nhà mẹ chị mang đến một giỏ táo, chị ăn không hết, vừa rồi mang cho chị chồng, tiện thể mang qua cho em.”