Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:20
Lượt xem: 5

“Chắc anh ấy không nhìn thấy em đâu.” Cố Khanh Khanh treo xong cá khô, tự mình ăn một con tôm khô, còn đưa cho Tiêu Tiêu một con: “Một con cua này đã đủ cho một bữa ăn rồi, hai con thì làm sao mà ăn hết? Nhà chị cũng không có nồi to như vậy.”

“Một con hấp, một con xào cay, không thể để mọi người phải ăn thanh đạm theo tụi em được.” Tiêu Tiêu nhai tôm khô: “Anh hai của chị còn mấy ngày nữa mới trở lại Binh Đoàn Xây Dựng đúng không? Nhân lúc trời nắng to thế này, chúng ta phơi thêm cá khô cho anh ấy mang đi luôn đỡ mất công chị gửi sang."

“Vậy thì phải ra chợ mua thêm cá thôi. Còn chuyện ảnh chụp ...” Cố Khanh Khanh nhìn sang cô gái tóc ngắn bên cạnh: “Chiều nay em giúp chị tìm nhé?”

“Được thôi. Cua này em mang vào nhà nhé?”

“Để trên kệ bếp đi em. Chị sẽ nói với anh trai một tiếng, Đoàn Đoàn, Niên Niên đang chơi với hai anh ấy."

“Được, em chờ.”

Mười phút sau, Cố Khanh Khanh cầm rổ đi chợ, cùng với Tiêu Tiêu rời khỏi đại viện.

“Đợi chút nữa ra chợ xem có cà chua bi không, em thèm lâu lắm rồi. Nếu không nhờ đến nhà chị ăn ké, em cũng chỉ ăn ở nhà ăn thôi, mẹ em hiếm khi nấu ăn lắm.”

“Thế con cua lớn ở nhà em từ đâu mà có?” Cố Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.

“Các chú đưa đến á, họ ở bến cảng thường mang đồ biển tươi về, mẹ em sáng nay lấy nấu cháo hải sản không thì tặng các thím khác trong khu. Năm ngoái em ở nhà ăn cháo hải sản được có hai lần, còn lại đều ăn ở nhà ăn."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Cả em và chú Tiêu đều ở quân đội, ăn ở nhà ăn cũng tiện. Đợi khi nào Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà chị lớn chị cũng lười nấu."

“Không giống đâu, nhà chị đông người, tự nấu ăn vẫn tốt hơn.” Tiêu Tiêu nói chuyện với Cố Khanh Khanh khá vô tư, buổi sáng gió biển thổi mát, bầu trời xanh thẳm như là một bức tranh phong cảnh.

“Chị chưa đến bến cảng bao giờ phải không? Mấy ngày nay em bận huấn luyện, khoảng bốn năm ngày nữa em sẽ dẫn chị đi mua đồ biển tươi ở cảng.”

Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên: “Chị đã từng đến đó rồi, mỗi lần lên đảo hay rời đảo đều phải qua bến cảng.”

“Đó là cảng quân sự, ở đó chị thấy có tàu đánh cá nào không? Toàn là tàu chiến.” Tiêu Tiêu cười: “Cảng biển ở phía khác, cách xa cảng quân sự, chị nói anh Sở mua cho chị một chiếc xe đạp, đi lại sẽ tiện hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-430.html.]

“Chị cũng muốn mua một chiếc xe đạp, A Tuy lớn rồi, thỉnh thoảng có thể đạp xe đi chơi. Nam Dương là thành phố lớn, chị nghe Sở Đại nói ở đây có công viên và trạm tuyên truyền Hồng Tuyên, chị đang định khi nào rảnh sẽ dẫn ba đứa nhỏ đi chơi.”

“Công viên không có gì thú vị mà còn phải mua vé vào cửa. Trạm tuyên truyền Hồng Tuyên ở phía nam thành phố, lúc đó chị gọi em đi cùng, em sẽ giúp chị trông mấy đứa nhỏ.” Tiêu Tiêu hồi nhỏ hay đi chơi, trong đại viện có nhiều cô gái cùng tuổi như cô mà tính cách hoang dã, nghịch ngợm như cô ít lắm. Các chú bác trong đại viện chủ yếu là quân nhân, lại rất thích những cô gái tính cách như cô hơn.

“Được thôi, mà phải đợi đến thứ bảy, chủ nhật, A Tuy được nghỉ."

“Biết chị thương cậu em trai này mà, bất cứ khi nào chị muốn đi, cứ gọi em. Chị không đợi được đến khi anh Sở Đại nghỉ phép đâu. Ở bộ chỉ huy hải quân anh ấy là người trẻ nhất, cấp bậc thấp nhất. Bên trên có mấy người quen với cha anh ấy mà không ưa anh ấy cho lắm, em đoán khoảng thời gian này chắc không ít lần làm khó anh ấy.”

“À?” Cố Khanh Khanh đeo rổ theo sau cô gái, vẻ mặt có chút lo lắng: “Vậy làm sao đây?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không sao đâu, coi như rèn luyện thôi, trong quân đội có năng lực mới có thể tiến lên, dù có chỗ dựa lớn đi chăng nữa mà bản thân không có khả năng thì cũng vô ích. Là vàng thật thì không sợ lửa, chắc là chú Sở cũng vui vẻ nhìn thấy điều đó.”

Ông ấy nghĩ rằng càng chèn ép Sở Đại mới có thể rèn luyện anh ấy được, càng mài rớt đi cái sự kiêu căng ngạo mạn, tâm tính ổn trọng hơn phần nào.

Cố Khanh Khanh chỉ có thể gật đầu, chuyện trong quân đội cô không hiểu nhiều nhưng cô tin tưởng vào Sở Đại.

Chợ không xa lắm, đội sản xuất bên này bán chạy nhất là hải sản và rau củ.

Quân khu Nam Dương rất rộng, nhiều chị dâu tùy quân, trong khu nhà quân nhân chia thành khu đông tây nam bắc. Mỗi tòa ở khoảng mười mấy hộ gia đình.

Các chị dâu để tiết kiệm chi phí thường tự mua thực phẩm nấu ăn, nếu mà chờ đến giờ cơm thì chợ cũng đã đóng cửa.

Hàng hóa bán hết là đóng cửa dọn hàng.

Tiêu Tiêu kéo Cố Khanh Khanh qua các quầy hàng trong chợ, chọn mua một ít dưa leo và cà chua bi, cô nói: “Nếu chị ở nhà rảnh rỗi có thể nhờ chú Sở sắp xếp cho một công việc ở cung tiêu xã hoặc trạm dịch vụ, lương cao mà lại nhẹ nhàng, mà thôi chị còn chăm sóc con nhỏ nên hơi khó.”

Cố Khanh Khanh ban đầu không có kế hoạch gì, nghe nói vậy cũng thấy thích thú: “Chị không quen biết nhiều với các thím, các chị dâu trong đại viện, gặp thì chỉ chào hỏi sơ qua, nếu không có Đoàn Đoàn và Niên Niên ở cùng chị, ở nhà cũng hơi chán.”

“Thêm vài năm nữa Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng lớn rồi đúng không?” Tiêu Tiêu nhìn chị ấy trả tiền: “Chị cho chúng vào lớp mầm non, lúc đó chị sẽ có thời gian. Chiều đến giờ đón chúng là được.”

“Ừ?” Đúng là vậy thật.

Loading...