Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:14
Lượt xem: 6

Tự dưng cô nghĩ đến phương thuốc trong tay mình, bà ngoại và mẹ, các thím, các mợ nhà mình đều từng dùng, không có tác dụng phụ, có thể dùng thường xuyên.

Chỉ không biết có dùng được cho chị chồng của chị Bùi Trúc không.

Chị A Niệm đã nói với cô ít can thiệp vào chuyện nhà người khác, mà nếu cô có khả năng giúp đỡ người khác mà không giúp cô cảm thấy không yên lòng.

Hơn nữa, Bùi Trúc là người tốt, chồng của cô ấy lại là đồng đội của anh trai mình...

Vợ của Tiết Tư là chị gái của đồng đội anh mình?

Mối quan hệ phức tạp này khiến cô thở dài.

Đợi lần sau Bùi Trúc đến, cô sẽ đưa cái phương thuốc này cho chị ấy để chị ấy mang đến tiệm thuốc xem có dùng được không rồi mua thuốc, còn những chuyện khác cô không thể can thiệp nữa.

"Khanh Khanh?" Tiêu Tiêu gọi cô, nhìn lén Cố Xán Dương: "Ngày mai anh chị nghĩ, em có thể đến nhà chị ăn cơm không? Em sẽ không ăn chùa, em sẽ giúp chị làm việc nhà với mang theo một ít đồ ăn nữa. Nhà em còn vài con cua lớn, lớn hơn cái đầu chị luôn á, hấp hay xào đều ngon lắm."

"Nấu kiểu cay cũng được sao?" Cố Khanh Khanh trêu chọc.

"Được chứ." Tiêu Tiêu liên tục gật đầu: "Chị chuẩn bị cho em một cốc nước để ngay bên cạnh, em sẽ rửa sạch cay rồi ăn."

Cố Khanh Khanh cười: "Vậy em mang đến nhé, hấp là được rồi, anh chị ăn cơm ở quân khu bao năm rồi, thanh đạm hay cay đều ăn được."

"Vậy tốt quá, sau này sẽ không cãi nhau vì vấn đề ăn uống." Khóe miệng Tiêu Tiêu giương lên.

Cố Khanh Khanh cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn anh trai một cách vô thức, không biết anh có động lòng với Tiêu Tiêu không.

Cô nghĩ rằng nếu là mình, có một cô gái thích mình tấn công mãnh liệt rất khó để từ chối.

Tiêu Tiêu như một ngọn lửa, dễ dàng làm tan chảy những người xung quanh.

Mọi người tụ tập cùng nhau nói cười vui vẻ, Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông phải về nhà ăn kiểm tra sổ sách, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Ba vị đồng chí già vẫn đang uống rượu, Tiểu Hủ đứng sau thỉnh thoảng rót rượu cho ba người.

Cố Khanh Khanh thấy chồng và hai anh trai đang nói chuyện, không gọi anh, tự mình đi pha sữa cho hai nhóc con.

Bây giờ đã hơn tám giờ, Niên Niên nằm trên vai cậu mình, ngủ gật, đầu nhỏ lông lá thỉnh thoảng cọ vào cổ của cậu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh có muốn đi ngủ trước không?" Cố Khanh Khanh đặt bình sữa vào miệng Đoàn Đoàn, hỏi anh hai.

Cố Thanh Liệt lắc đầu, hào hứng nói: "Nói chuyện thêm chút nữa, lát nữa còn phải rửa chén mà."

Cố Khanh Khanh không quan tâm nữa.

Chử Chiêu chưa đi, Tiêu Tiêu dứt khoát ở lại trễ xíu rồi về.

Lâu lâu mới có cơ hội chứ bình thường một mình cô ở lại nhà họ Sở lâu vậy cũng không tiện. Không phải sợ người khác biết tâm tư của mình, cả đại viện ai mà không biết cô đang theo đuổi Cố Xán Dương, còn chưa có thành công.

Đã bị bạn bè cùng lớn với mình cười nhạo rất nhiều lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-427.html.]

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cô giới thiệu tất cả mọi người trong khu cho Cố Khanh Khanh, từ căn nhà đầu tiên đến căn nhà trước nhà họ Sở.

Cố Khanh Khanh ghi nhớ hết mọi người trong khu, sau đó nhanh chóng quên mất.

Nếu A Tuy ở đây chắc chắn sẽ nhớ hết trong một lần, cô quay đầu tìm bóng dáng của cậu bé, không thấy, cô hỏi Sở Đại: "A Tuy đâu rồi?"

"Lên lầu rồi, mai khai giảng, anh bảo thằng bé nghỉ sớm." Sở Đại nhìn ba người không xa vẫn đang uống rượu nói chuyện phiếm, cười: "Hy vọng chú Tần có thể nhớ mai ông ấy còn phải đi dạy."

Cố Khanh Khanh đứng dậy nhìn một cái: "Không còn đồ ăn gì mấy, để em đi nấu thêm?"

Người đàn ông kéo cô ngồi xuống: "Không cần, một hạt đậu phộng cũng có thể uống cả ngày, họ lâu ngày không gặp, có nhiều chuyện muốn nói."

"Giống như anh và anh hai? Lúc nào cũng dính lấy nhau." Cố Khanh Khanh bĩu môi.

"Không phải đâu vợ ơi." Sở Đại cười: "Ghen với cả anh trai mình sao?"

Cố Khanh Khanh dựa vào Tiêu Tiêu, không nói gì.

Người đàn ông lại cười hỏi: "Ghen với anh hai hay ghen với con?"

Lần này Cố Khanh Khanh hoàn toàn không nhìn anh: "Đoàn Đoàn và Niên Niên uống sữa xong thì bế lên giường ngủ."

"Được." Anh cũng không trêu cô nữa.

Nhưng thực ra vẫn có chuyện cần nói với cô, đợi lát nữa về phòng rồi nói.

Nửa giờ sau, Chữ Chiến đỏ mặt, đi đứng lảo đảo, Chử Chiêu vội đến đỡ: "Chú Sở, chú Tần, cháu đưa cha về trước, hai chú cứ từ từ uống."

Sở Uyên cười chế giễu: "Tửu lượng của cha cháu lần sau nên uống nước ngọt thôi." Người rõ ràng cũng đã hơi say.

Tần Chu cười gật đầu: "Đỡ ông ấy về, pha một cốc nước mật ong giải rượu, đừng để ảnh hưởng công việc ngày mai."

"Vâng." Chử Chiêu không nhịn được nhìn Tần Chu, ông chú này uống giỏi thật.

Khi họ rời đi, Tiêu Tiêu cũng không có lý do gì để ở lại, cô đứng dậy nói với Cố Khanh Khanh: "Ngày mai em đến nữa nhé?"

Ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Xán Dương, không một chút che giấu.

Cố Xán Dương đỡ m.ô.n.g Niên Niên, không phản ứng.

"Được, mang cua lớn của em đến đây." Cố Khanh Khanh không dám nói để anh trai đưa em ấy về, cô tự mình tiễn Tiêu Tiêu ra cửa.

"Ngày mai chị dậy mấy giờ? Em đến sớm, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với anh chị không thể bỏ lỡ được."

Cố Khanh Khanh cười: "Em theo sát quá, có câu 'việc gấp không phải là việc buôn bán', mặc dù trước đây chị cũng tương tự mà có anh hai lo liệu trước phần nào rồi."

"Anh chị tính tình thế kia, nếu em không theo sát sẽ hoàn toàn không có cơ hội. Tiêu Tiêu xoa mũi: "Em không phải có chị sao? Em với chị có quan hệ tốt, sau này nếu em theo đuổi được anh chị, không cần sầu chuyện không hoà hợp với em chồng, một mũi tên trúng hai đích."

Cố Khanh Khanh không biết em ấy lấy đâu ra nhiều kiểu ngụy biện như thế, nghe có vẻ có lý lắm cơ: "Ngày mai em đến giúp chị tìm ảnh hồi bé của Sở Đại trong thư phòng nhé."

"Được." Tiêu Tiêu bước nhanh vào đêm, vẫy tay: "Mau vào đi, em về đây, mai gặp."

Loading...