Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:12
Lượt xem: 5

"Thôi bỏ đi, nếu mẹ tôi không ép tôi tìm đối tượng thì tôi sẽ yên ổn ở trong không quân. Không có lý do gì khác, tôi đã đến thành phố Biên vài lần để đưa kẹo cho lão Sở, cảm giác ngột ngạt oi bức không thoải mái, người luôn dính dính nhớp nháp không tài nào chịu nổi."

Anh vẫn nhớ rõ bầu trời đầy bụi mù.

"Còn thiếu nước, không ăn được rau xanh, nếu không phải cấp trên điều động, tôi sẽ không đi thành phố Biên." Anh trong đơn vị không quân cũng chỉ là văn chức, đến thành phố Biên không có tác dụng gì, anh rất rõ ràng về khả năng của mình.

Nhưng nếu đơn vị cần anh đi thì chắc chắn anh sẽ không từ chối.

"Thôi nào, tin tức của cậu lạc hậu quá, bây giờ thành phố Biên đã có thể ăn rau xanh rồi, nhà nào cũng có nhà kính, rau dưa quý theo mùa gì cũng có thể ăn."

Cố Thanh Liệt đón lấy Đoàn Đoàn, ôm lấy eo của bé, nhấc lên cao. Cậu bé cười tươi lắm, chân nhỏ không ngừng đạp vào không trung.

Hai cậu bé đeo trên cổ những chiếc khoá dài màu bạc có chuông, trên cổ tay và cổ chân cũng đeo vòng bạc có chuông. Chúng rất thích lắc tay và chân để nghe tiếng chuông leng keng.

Niên Niên thấy anh trai cười không ngừng cũng bò vào lòng của Cố Thanh Liệt. Cố Thanh Liệt nhấc bé vào lòng.

Đế giày Niên Niên dính bụi, giẫm giẫm lên quần của cậu.

Cố Thanh Liệt không quan tâm, để bé ôm cổ mình, nằm trên vai mình.

"Có thật không? Chuyện từ khi nào thế?" Chử Chiêu nhai một miếng khoai lang khô, thấy Niên Niên hôn Cố Thanh Liệt để lại vết nước bọt sáng bóng trên mặt, anh chặc lưỡi.

"Hai năm trước, em gái tôi trồng rau trong Binh Đoàn, sau đó cùng các anh em trong Binh Đoàn dạy người dân thành phố Biên trồng rau." Cố Thanh Liệt nhớ lại những gương mặt quen thuộc dần biến mất, trong lòng đau đớn không thôi, anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Chử Chiêu là người tinh ý, nhận thấy cảm xúc của cậu ấy không ổn nên không nói về chủ đề này nữa, mà hỏi: "Cậu cũng gần bằng tuổi tôi, ở nhà không ai thúc giục tìm bạn gái à?"

"Thúc cũng vô ích." Cố Thanh Liệt gãi đầu, "Chuyện hôn nhân của ba anh em chúng tôi đều phải qua mắt anh cả, lần này về mẹ tôi hỏi tôi có thích cô gái nào không, tôi nói anh cả đã sắp xếp, cái mẹ tôi mặc kệ tôi luôn."

Chử Chiêu ngạc nhiên: "Cả cha mẹ cậu cũng để cho lão Cố quyết định à?"

"Ừ, không chỉ cha mẹ tôi, ông bà tôi cũng rất tin tưởng anh ấy. Quyết định của anh ấy không ai nghi ngờ, miễn là anh ấy không thúc giục tôi, không ai có thể làm gì tôi."

Chử Chiêu vui vẻ khi có người gặp quá: "Anh ấy ngồi ngay bên cạnh cậu đấy, biết đâu chút nữa sẽ thúc giục cậu."

"Không đâu." Cố Thanh Liệt thản nhiên nói: "Anh ấy còn chưa sắp xếp xong chuyện của mình, có đâu thời gian lo cho tôi."

Cố Xán Dương nhìn em trai một cái, ánh mắt lạnh lùng không thể hiện cảm xúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-426.html.]

Cố Thanh Liệt cười tươi, nịnh nọt: "Đúng không, anh?"

Người đàn ông không đáp lời anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh và Tiêu Tiêu hai người vừa ăn hạt hướng dương vừa xem TV: "Em biết sư trưởng Tiết không? Chị gặp được một chị dâu, chị chồng của cô ấy gả cho con trai của sư trưởng Tiết."

"Tiết Tư?" Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên: "Chị sao lại qua lại với cái nhà đó? Người nhà này nổi tiếng trong đại viện không dễ chọc."

"Sao cơ?"

"Sư trưởng Tiết là người quá mức chính trực, thường đắc tội với người khác, ông ấy không quan tâm lắm, thẳng thắn cãi nhau với bất kỳ ai. Vợ ông ấy, thím Tiết cũng chẳng phải dạng vừa, nhiều thím nhiều bác trong khu từng cãi nhau với thím ấy, chưa từng có ai thắng."

"Tiết Tư kia lớn hơn bọn em nhiều, hồi nhỏ không chơi với bọn em, anh ấy chắc lớn hơn anh Sở khoảng bốn, năm tuổi, rất có năng lực, đang làm tham mưu trưởng ở Quân đoàn xe tăng."

Tiêu Tiêu nhắc nhở cô: "Chị có hai đứa con rồi, đừng gần gũi với nhà họ quá."

"Sao thế?" Cố Khanh Khanh không hiểu.

"Nghe nói vợ của Tiết Tư từng rơi vào nước lạnh, bị tổn thương sức khỏe, uống nhiều thuốc cũng không khỏi, không thể sinh con." Tiêu Tiêu hạ giọng: "Cô ấy lấy Tiết Tư được khoảng bảy, tám năm rồi, thím Tiết có ý kiến với chị ấy dữ lắm, còn muốn Tiết Tư ly hôn vợ."

"Quân nhân thường sẽ không ly hôn, thủ tục phức tạp và ảnh hưởng đến sự nghiệp, ấy thế nhưng trong lòng thím Tiết cho rằng điều này tốt hơn là tuyệt hậu."

Cố Khanh Khanh không ngờ rằng gia đình chị chồng của Bùi Trúc lại có chuyện như vậy, chỉ cảm thấy ngày đó chị ấy nói chị chồng thích giữ đứa con nhỏ ở nhà chị ấy chơi đã hơi kỳ quái rồi, kết hợp với hành vi muốn nói mà thôi của chị ấy."

Bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

"Mà phải nói Tiết Tư thực sự rất có trách nhiệm, anh ấy không muốn ly hôn, nói rằng nếu không có con thì sẽ nhận nuôi con mồ côi của đồng đội, coi chúng như con mình mà nuôi thôi."

Cố Khanh Khanh xúc động: "Người này... thực sự rất tốt."

"Đúng vậy, Tiết Tư giống cha anh ấy, chính trực và có trách nhiệm. Cơ mà em chưa tiếp xúc nhiều với anh ấy, mẹ anh ấy thì em sợ lắm."

Cố Khanh Khanh lột đậu phộng cho vào miệng, cười: "Có người mà em sợ sao?"

"Rất ít." Tiêu Tiêu không do dự nói: "Thím Tiết này thực sự rất đáng sợ, mẹ em hung dữ như vậy mà cũng không thể đối phó với bà ấy."

Cố Khanh Khanh cười không ngớt.

Đây gọi là cái gì ta, quả quýt dày có móng tay nhọn.

Loading...