Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:06
Lượt xem: 9
"Trước không nói đến việc cha cháu hạ mình tìm Chữ Chiến. Nói vấn đề cha cháu, một người đàn ông sao cháu kêu ông ấy đi làm mai? Chuyện này chẳng phải làm khó ông ấy sao?" Ông Tần nhẹ nhàng giải thích từng chuyện một.
Tiêu Tiêu tựa vào ghế sofa phía sau, xoa mặt: "Chú Tần, thật sự không có cách nào sao?"
"Người cháu thích là anh của Khanh Khanh, Cố Xán Dương đúng không."
"Sao chú biết?" Tiêu Tiêu kinh ngạc: "Chú mới vừa rời đảo mà." Ông chú sao tin tức nhạy bén thế?!
"Cháu vừa nói nhờ cha tìm Chữ Chiến, Chữ Chiến là tư lệnh không quân, cháu lại sát gần với Khanh Khanh, chẳng phải rõ ràng là thích anh trai phi công của Khanh Khanh sao?" Ông cười nhìn con nhóc trước mặt.
"Không hổ danh là chú Tần, cái gì cũng không qua được mắt chú." Tiêu Tiêu nịnh nọt: "Chú giúp cháu nghĩ cách đi? Chú Chữ đã nói rồi, chú là quân sư tốt nhất và thông minh nhất trên thế giới."
Ông Tần bị con nhóc làm nũng không chịu nổi, thành thật nói: "Theo chú hiểu về Khanh Khanh, muốn làm động lòng người nhà bé chỉ cần chân thành với một người thôi, chú nghĩ Cố Xán Dương cũng vậy."
Tiêu Tiêu ngồi trong sofa, im lặng một lúc lâu, dường như đã hiểu ra.
Có thể vì là m.á.u mủ ruột thịt, Đoàn Đoàn và Niên Niên cứ quấn lấy cậu, hai nhóc con ước gì lúc nào cũng treo tòn teng lên người cậu.
Sở Đại thấy vậy liền đi vào bếp: "Cần anh giúp gì không?"
Cố Khanh Khanh vẫn đang xào rau, quay đầu nhìn người đàn ông gầy gò đứng ở cửa: "Anh giúp em nhấc nồi áp suất xuống bếp, xả hơi, sau đó dùng tô to đổ canh vào, phần của Đoàn Đoàn Niên Niên phải để riêng ra."
"Được." Người đàn ông xắn tay áo lên, cơ bắp cánh tay căng ra, dưới làn da trắng hiện rõ gân xanh.
Anh dễ dàng nhấc nồi áp suất sang bên cạnh, mở van xả hơi.
Trong chốc lát, căn bếp bị bao phủ bởi làn hơi trắng, Sở Đại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nhân cơ hội lại gần hôn nhẹ lên má vợ một cái.
Vợ anh mắt tròn xoe, ngây ngốc nhìn anh.
Sở Đại xoa tóc vợ, lại cúi đầu hôn lên trán vợ một cái nữa.
Lần này cô bắt được cơ hội, khi anh chưa kịp ngẩng đầu, cô kiễng chân hôn lên môi anh, lùi lại hai bước cầm chảo nhìn anh cười đắc ý.
Như một con mèo vừa trộm được cá.
Anh cười, nhìn cô đầy yêu thương: "Lần sau nếu muốn hôn anh, nói một câu, anh sẽ cúi đầu."
Cố Khanh Khanh lập tức đỏ mặt, may mà có hơi màn trắng che giấu, cô giận dữ nói: "Ai thèm hôn anh nữa, không có lần sau."
Anh không nói gì, chỉ cười cúi người mở tủ lấy cái tô sứ to.
"Đúng rồi." Cố Khanh Khanh dặn: "Canh không được cho đường hay muối, lát nữa mang lọ đường và muối ra, ai ăn thế nào thì tự nêm nếm vào chén của mình nha."
Nhóm người này khẩu vị quá khác nhau, có người uống canh cho muối, có người cho đường, Sở Đại cũng đến thôn Đại Truân Tử mới biết thì ra hầm canh người ta thêm muối.
Cố Khanh Khanh cũng rất ngạc nhiên, nhà họ Sở uống canh cho đường, sau đó hỏi Tiêu Tiêu, em ấy cũng cho đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-423.html.]
Thật sự không thể hiểu nổi.
Uống canh cho đường vào, vị không kỳ lạ sao?
Hôm nay nhóm người khẩu vị khác nhau này tụ tập một chỗ, cô đành nghĩ ra cách để họ tự thêm gia vị.
6 giờ tối, dưới ánh hoàng hôn, Sở Uyên mang theo Tiểu Hủ từ trụ sở chỉ huy về, Cố Xán Dương cũng theo sau, phía sau là hai anh em Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông.
Thấy Cố Thanh Liệt đến lại một màn chào hỏi, Sở Đại gọi mấy anh em: "Một bàn không đủ, giúp tôi mang thêm cái bàn từ phòng ra."
“Được rồi.”
Mấy người đàn ông tụ tập một chỗ, cần làm cái gì không cần phải nhiều lời.
7 giờ, bàn ghế đã bày biện xong, Sở Uyên và ông Tần ngồi đầu bàn, những anh em còn lại của Cố gia vào bếp giúp bưng thức ăn.
Người nhà Cố hiếm khi tụ tập, Tiêu Tiêu đương nhiên phải tranh thủ thể hiện, đi lại trong bếp mấy lần: "Khanh Khanh, còn cần giúp gì không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Giúp chị mang chén bát ra là được, canh còn nóng, đợi Sở Đại đến bưng." Cố Khanh Khanh vớt sủi cảo ra, hỏi: "Em ăn sủi cảo có cần chấm nước sốt gì không?"
"Không cần, cứ ăn vậy là được, chị cho ra dĩa đi em vào bưng ra bàn sau." Tiêu Tiêu nói xong cầm một chồng chén bát ra ngoài.
Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, vẫn lấy một cái bát nhỏ đổ chút nước tương và hành hoa.
Hai nhóc con đã bắt đầu ăn, chúng ăn hoành thánh tôm bóc vỏ nấu với rong biển, bên trên rắc hành lá xanh mướt, nhìn rất ngon mắt.
Thẩm Tuy đang đút cho Niên Niên, Cố Thanh Liệt vụng về đút cho Đoàn Đoàn, thường làm nước canh chảy ra khóe miệng cậu nhóc rơi xuống tạp dề.
Sở Đại lấy khăn lau miệng cho con trai, trêu chọc: "Mắt kém à anh hai."
Cố Thanh Liệt không chịu thừa nhận: "Là con cậu chưa mọc răng đầy đủ, làm rơi ra."
Đoàn Đoàn hiểu cậu đang nói mình, nhào vào lòng cha nũng nịu ê ê a a cáo trạng, "Cậu, cậu ~ hừ!" Tay nhỏ vung vẩy, chuông bạc reo vang.
"Ừ, cậu con xấu quá, chúng ta không chơi với cậu nữa." Sở Đại vỗ lưng con trai, nhẹ nhàng dỗ dành.
Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: "Cậu còn có kỹ năng này à."
Sở Đại cười nhẹ: "Bịa ra, anh tin à?"
Cố Thanh Liệt không chịu thừa nhận: "Sao có thể."
"Được rồi, món ăn xong rồi, mọi người vào ăn cơm đi, cha, cha và chú Tần không uống một ly sao?" Cố Khanh Khanh đặt tôm luộc lên bàn, cười hỏi.
Sở Uyên nhìn đĩa lạc rang, nấm mèo ngâm giấm, đậu hũ trộn, gật đầu cười: "Nể mặt mũi Khanh Khanh, lão Tần à, uống một ly nhé?"
"Nể mặt Khanh Khanh tất nhiên phải uống, còn rượu Mao Đài không? Lấy hai bình."
"Ông thật không khách sáo, vẫn như ngày xưa." Sở Uyên lắc đầu bất đắc dĩ, nói với con dâu: "Khanh Khanh, giúp cha lấy hai chai Mao Đài, ở trong tủ đấy con."