Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:40:02
Lượt xem: 9
Vừa ăn vừa đi đến bên ngoài quân khu phương Nam, bị lính gác chĩa s.ú.n.g vào đầu: "Đồng chí, đây là khu vực quân sự, vui lòng rời khỏi ngay lập tức."
Cố Thanh Liệt không hề hoảng hốt, móc từ túi ra giấy tờ: "Binh Đoàn xây dựng Cố Thanh Liệt, đến quân khu phương Nam thăm người thân, đã được cấp trên phê duyệt, đây là thẻ lính của tôi."
Một lính gác khác nghiêng đầu xem thật kỹ, đúng là thẻ lính, anh tiến lại xem xét kỹ hơn.
Xác nhận không có gì sai, anh ta ra hiệu cho đồng đội hạ s.ú.n.g xuống, chào theo nghi thức quân đội: "Cố doanh trưởng, ngài có thể đi vào."
Cố Thanh Liệt đáp lễ, bước vào trong.
Quen thuộc đường đến đại viện, báo tên Sở Đại với lính gác, cho dù đã lấy thẻ lính ra mà vẫn không được vào.
"Đồng chí, vui lòng xuất trình thẻ ra vào, hoặc nhờ người bên trong ra đón."
Anh không nhịn được gãi đầu, lẩm bẩm: "Quân khu còn dễ vào hơn đại viện này."
Thấy lính gác kiên quyết, anh không làm khó họ, xách túi quýt ngồi bệt xuống bụi cỏ bên cạnh, xem có gặp được người quen không, không thì chắc phải đi không quân tìm anh trai.
Ăn chực một bữa ở nhà ăn không quân cũng được, thức ăn ngon lắm.
Năm giờ rưỡi, Sở Đại đón ông cụ Tần về, tay xách hai túi hành lý lớn, nặng trĩu toàn là sách, lính cần vụ bên cạnh ông Tần cũng xách hai túi lớn.
Ông cụ Tần tự mình mang một chiếc túi đen nhẹ, bên trong là quần áo, nhìn trọng lượng và kích thước, chắc không nhiều lắm.
"Lần này hải quân sẽ hợp tác với không quân tuần tra vùng biển, căn cứ quân sự giám sát toàn bộ vùng biển, nếu nước địch có động tĩnh, tên lửa trong hầm sẵn sàng phóng." Ông Tần nhẹ nhàng nói: "Ở đảo cậu đi rồi có người tiếc hận, ở lại trên đảo có thể làm một đoàn trưởng, giờ điều về quân khu chỉ là phó. Tôi biết cậu không cam tâm bị giam cầm một chỗ, có thể từ bỏ lợi ích trước mắt để nhìn xa hơn, đó là chuyện tốt."
"Có phong thái của cha cậu."
Sở Đại chỉ cười: "Hiện tại cháu được điều về bộ chỉ huy hải quân, ở cơ quan thấp nhất, mỗi ngày giúp các chú bác làm việc, cũng học được nhiều..." Chưa nói xong, thấy có người ở xa vẫy tay cười với anh, anh giật mình.
Sao Cẩu Đản lại đến đây?
"Đó là Thanh Liệt?” Ông Tần nheo mắt nhìn, rồi cười: "Đứa trẻ này tinh thần khá tốt, mặt mày không còn vẻ u uất như khi ở đảo."
Sở Đại gật đầu, bước nhanh tới: "Lão Cố, cậu đến khi nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Trưa nay từ thành phố Diêm ngồi tàu hỏa đến, vừa đến không lâu. Cố Thanh Liệt thuận thế kéo tay Sở Đại đứng dậy, còn xách túi quýt rỗng: "Khu nhà quân nhân không có thẻ ra vào không vào được nên tôi ngồi đây chờ."
Xách đồ không chào được, Sở Đại gật đầu chào lính gác, đứng nguyên tại chỗ chờ ông Tần cùng vào, giải thích: "Khu này toàn chỉ huy cấp cao ở, tùy tiện cho người đi vào thì không phải là một mẻ hốt gọn sao."
"Tôi hiểu, chẳng phải tôi đang ngồi chờ cậu về sao."
Là quân nhân, chút giác ngộ này anh vẫn phải có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-421.html.]
"Ông Tần." Cố Thanh Liệt kính cẩn chào ông cụ mặc trang phục Trung Sơn, mày mắt ôn hòa.
"Thanh Liệt, lâu rồi không gặp, tinh thần tốt hơn nhiều." Ông Tần dù ôn hòa nhưng vẫn mang vài phần phong thái của một quân nhân, vỗ vai Cố Thanh Liệt, cười hiền hậu.
"Ít nhiều cảm tạ ngài đã mở lời khai sáng cho cháu."
"Có gì thì về nhà nói." Sở Đại chia túi để cậu ấy xách: "Khanh Khanh đang nấu ăn, biết cậu đến chắc vui lắm, lần này đến sao không gửi điện báo?"
“Muốn tạo bất ngờ cho mọi người mà, tôi đến quân khu phương Nam cũng có chút việc cần làm.”
Sở Đại hơi suy nghĩ, hiểu ý: "Điều động quân sự?"
"Đại khái là thế mà chắc chưa nhanh vậy đâu."
Cố Thanh Liệt tay trái xách túi quýt chỉ còn lại vỏ, tay phải xách túi hành lý của ông cụ Tần, đi bên cạnh Sở Đại: "Cậu cũng biết, sau Tết không thể yên ổn, còn một trận đánh lớn phải chiến, trận này thắng rồi, ít nhất mười năm, biên cương không còn chiến sự."
Trong mắt anh hiện lên vẻ kiên nghị, trong từ điển quân nhân, chỉ có thắng không có bại, thắng thì về nhà ăn mừng, bại thì da ngựa bọc thây.
Đó cũng là lý do anh tranh thủ nghỉ phép về nhà thăm cha mẹ và em gái.
"Lão Sở à ..." Cố Thanh Liệt muốn nói gì đó, lại ngập ngừng.
Sở Đại vỗ mạnh vai anh: "Tôi biết, không nói cho Khanh Khanh, tránh để cô ấy lo lắng."
"Không hổ là anh em ha ha." Cố Thanh Liệt cười lớn: "Tôi không sợ gì, chỉ sợ duy nhất em gái khóc nhè."
Sở Đại đáp: "Hiểu mà, tôi cũng vậy."
Ông Tần nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Khi Sở Đại lấy vợ, một đám bạn già không ngừng hỏi Sở Uyên, rốt cuộc là vì sao.
Có phải xem thường con gái họ không, nếu A Đại muốn tiến xa hơn, họ là sự hỗ trợ tốt nhất mới đúng.
Khi đó Sở Uyên nói: "Tôi tin tưởng mắt chọn người của thằng nhóc đó."
Giờ ông cũng hiểu, nhà họ Cố tuy không có như các gia đình thế gia khác mấy đời trong quân đội nhưng có Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, sau này chưa chắc không thể đi xa hơn họ.
Trước đây Cố Thanh Liệt đã từng đến đây mà không nhìn kỹ: "Nhà chúng ta ở bên trong cùng nhất, dựa lưng vào căn cứ quân sự, hai bên cao đều có đài quan sát, an toàn hơn cái bộ chỉ huy quèn của lão Quan nhiều."
Sở Đại cười gượng: "Lão Quan gửi lời nhắn gì cho tôi không?"
"Nói cậu tài giỏi, làm thêm hai năm nữa sẽ ngang hàng với ông ấy." Cố Thanh Liệt bước vào sân, còn không quên thêm: "Giọng còn chua hơn cả mấy lọ thanh mai trước đây em gái tôi mang đến Binh Đoàn nữa."
"Đừng nghe ông ấy nói bậy bạ, đánh xong trận này ông ấy cũng sẽ thăng chức. Chỉ xem là đi chiến khu hay về tổng bộ." Sở Đại dẫn họ vào phòng khách, hai cậu nhỏ chạy ra ôm chân anh.