Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:02:03
Lượt xem: 3

Vì thấy hai đứa bé dễ thương, chủ sạp tặng hai quả cà chua nhỏ cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, hai bé cầm trong tay ăn luôn, miệng đầy thịt cà chua, từ từ đi đường không thèm đòi bế luôn.

Trên đường về, ghé vào cung tiêu xã mua mười quả trứng, nhà còn gạo, bột, dầu, không cần gì thêm.

Buổi trưa vẫn là Thẩm Tuy đến nhà ăn lấy cơm về, chiều nghỉ ngơi một lát, đặt hai bé lên giường Thẩm Tuy để chúng tự chơi, cậu bé luyện viết chữ, Cố Khanh Khanh kiểm tra bài tập của cậu.

"Em còn viết được nhiều kiểu chữ nữa." Cố Khanh Khanh nhìn cuốn vở như cuốn chữ mẫu, cảm thán.

Không biết Sở Đại mua từ đâu, một cuốn giấy mềm và một cuốn giấy cứng. Cuốn vở giấy mềm dùng để luyện chữ viết bằng bút máy, vở giấy cứng không dễ thấm mực dùng để luyện viết bút lông.

Nhà có nhiều loại bút lông, vở, mực, bút chì, bút máy đều đầy đủ, Sở Đại chưa bao giờ để Thẩm Tuy thiếu thốn những thứ này.

"Anh rể cho em bảng chữ mẫu." Thẩm Tuy lôi cuốn vở cũ ra cho cô xem.

Cố Khanh Khanh mở ra, những nét chữ kim như ngọc như hiện ra trước mắt, mỗi nét chữ đều phóng khoáng, cứng cáp.

Cô cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trang giấy, cảm giác như thấy được hình ảnh Sở Đại thời trẻ.

Tâm cao khí ngạo, không biết thu mình, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm tay.

Lại nhìn chữ của Thẩm Tuy, cô nhẹ giọng: "Em điềm tĩnh hơn anh rể em nhiều."

Thẩm Tuy gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy."

Cố Khanh Khanh nhìn cậu một lúc lâu, rồi nằm xuống bàn cười lớn, nghe câu nói điềm tĩnh này từ miệng em ấy làm cô không nhịn được cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai bé trên giường không hiểu chuyện gì, nghe tiếng cười cũng đập tay cười theo, đôi chân nhỏ nhún nhảy, bò tới mép giường ý định bò xuống dưới.

Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh nhìn, nếu chúng có thể xuống được thì cô không can thiệp, không thì sẽ giúp một tay.

“Mẹ! Mẹ ~” Đoàn Đoàn hiếu động, cái m.ô.n.g nhỏ nhún nhảy xuống giường, rồi nằm sấp trên sàn gỗ.

Không quá lạnh, Cố Khanh Khanh để bé tự do làm gì thì làm.

Điều cô không ngờ là khi Niên Niên xuống giường, chân vẫn còn trên mép giường, bé định lăn xuống, không biết có phải là cảm ứng tâm linh của song sinh không, Đoàn Đoàn nằm sấp đột nhiên cong lưng lên, để em trai đạp lên lưng mình xuống, chẳng mấy chốc, hai anh em đều nằm bò lên trên sàn nhà.

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Niên Niên cười trước, chồm tới hôn lên má anh.

“Bíp bíp! Bíp bíp bíp ~” Đoàn Đoàn không chịu thua, cái m.ô.n.g nhỏ nhún nhảy, tay nhỏ bám vào chân ghế bên cạnh đứng lên, từ từ đi tới bên em trai, đột nhiên ngồi xổm xuống, hôn lên trán em trai một cái.

Cảnh này làm Cố Khanh Khanh ngạc nhiên.

Cô ngốc nghếch quay sang hỏi em trai bên cạnh, "Hai đứa này…một tuổi?"

Trẻ một tuổi đều thông minh vậy sao? Cô chưa thấy được nhiều trẻ con một tuổi. Con của chị Hứa Niệm hình như cũng…thông minh lắm nhỉ?

Có lẽ vì cửa sổ mở, không biết cơn gió nào thổi các tờ giấy rơi xuống đất, mực còn chưa khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-411.html.]

Đoàn Đoàn tiện tay cầm một tờ định cho vào miệng, Thẩm Tuy xoay người, nhấc nhóc con lên, lấy đi tờ giấy khỏi tay cậu nhóc.

Đoàn Đoàn không hiểu chuyện gì, đôi chân nhỏ đung đưa, mặt uất ức: "Chíp chíp!"

Như thể bị lấy mất đồ ăn.

Thẩm Tuy không d.a.o động, lại đặt bé lên giường.

Cố Khanh Khanh tay chống cằm nhìn cảnh này, đang chăm chú thì nghe thấy có người gọi mình ở bên dưới.

Cô tưởng nghe nhầm, cả Thẩm Tuy cũng nói: "Chị, bên dưới có người gọi chị."

"Hả? Để chị xuống xem."

Thẩm Tuy gật đầu, lại nhấc Đoàn Đoàn đang lén bò xuống giường lên, đóng cửa phòng.

Bé kêu lên một tiếng, tay chỉ vào cậu, miệng líu ríu trách móc, Thẩm Tuy bâng quơ: "Trong ngăn kéo có kẹo sữa thỏ trắng."

Bé lập tức cười tươi, ôm lấy chân cậu "chíp chíp chíp chíp" kiểu nịnh nọt vô cùng.

Thẩm Tuy định bước đi, mới nhận ra không di chuyển được.

Cậu cúi xuống nhìn, Niên Niên không biết từ khi nào cũng ôm lấy chân cậu, dáng vẻ nịnh nọt giống hệt anh trai nó.

Thẩm Tuy cười.

Cố Khanh Khanh chạy xuống nhìn, thấy trong sân có một cô gái tóc ngắn mạnh mẽ, trên vai đeo một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa quấn băng vải, đang vẫy tay với cô.

Cô giật mình: "Em làm gì?"

"À? Ồ." Tiêu Tiêu tháo mũ quạt gió, ngượng ngùng nói: "Vừa từ trường b.ắ.n ra, nghe nói mọi người về rồi nên em đến thăm."

Cố Khanh Khanh buồn cười: "Vào đi, chị mang từ nhà đến ít đồ ăn vặt, em xem có thích không."

"Được ạ." Nghe nói là đồ mang từ nhà đến, mắt Tiêu Tiêu sáng quắt, đầy hứng thú.

Cô muốn thử hương vị quê nhà của Cố Xán Dương, coi như làm quen trước.

Cố Khanh Khanh từ tủ trong phòng khách lấy ra cái dĩa to, bỏ lên ít khoang lang đỏ, bí đỏ khô còn có khoai sọ rán giòn. Còn bánh trôi khá hợp khẩu vị của Sở Uyên, Sở Đại và Thẩm Tuy, cả hai đứa nhỏ nữa, trên đường về Nam Dương đã ăn hết rồi.

Lại thêm một ít bánh táo đỏ và bánh hạt dẻ thím hai làm cho cô, đi tới sô pha.

Vốn tính đặt lên bàn trà, mà nhìn thấy cái s.ú.n.g ngắm bá chiếm toàn bộ bàn trà, cô theo bản năng nuốt nước bọt.

".... Em nếm thử đi." Cô nhẹ giọng mời, ngồi trên sô pha đối diện với Tiêu Tiêu.

Vẫn là mình tự bưng vậy đi.

Loading...