Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:02:01
Lượt xem: 6

"À?" Thím Chữ ngạc nhiên, con trai bà là Chử Chiêu cùng Cố Xán Dương quan hệ khá tốt, nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc em trai của Cố Xán Dương cũng ở trong quân đội.

Mà có lẽ đã đề cập rồi nhưng bà quên mất.

"Ừ, tốt quá."

Nhìn hai cậu bé trước mặt có vẻ ngoài giống nhau y đúc, thím Chử cũng không thể không thầm khen rằng thật có phúc.

Thực ra, không chỉ mấy chị dâu trong quân khu mà bản thân bà cũng cảm thấy Bạch Dung là sự lựa chọn tốt hơn so với Cố Khanh Khanh. Không nói đến cha Bạch Dung ở trong quân đội, chỉ cần là con gái của một quân trưởng khác đều thích hợp gả vào nhà họ Sở hơn Cố Khanh Khanh này.

Cưới Cố Khanh Khanh, thím Chử không thấy có lợi ích hay giúp đỡ gì được cho nhà họ Sở, chỉ là vì Sở Uyên rất hài lòng với cô con dâu này, Sở Đại xem cô vợ này như báu vật nên bà mới thấy tạm được.

Nhưng đây là chuyện của nhà họ Sở, người nhà họ Sở thích là được người ngoài như bà cũng chỉ có thể nói sau lưng hoặc giữ ý kiến trong lòng.

"Thím, em trai cháu đến rồi, chúng cháu đi trước nhé." Cố Khanh Khanh lên tiếng trước.

Thím Chữ quay lại nhìn, quả nhiên có một cậu bé gầy cao và da trắng đang xách cái giỏ đi chợ đến.

Nhận thấy ánh mắt của đối phương, Thẩm Tuy bình tĩnh, nhẹ gật đầu chào.

Thím Chữ cũng cười chào hỏi.

Đi một đoạn, Thẩm Tuy lên tiếng: "Thím này hình như đã vài lần đến nhà mình nói chuyện với chị."

"Là do anh rể em đã chào hỏi trước." Cố Khanh Khanh đặt Đoàn Đoàn xuống, để bé tự đi.

Thẩm Tuy tay trái xách giỏ, tay phải ôm cháu, cánh tay tuy gầy nhưng chắc khỏe vô cùng.

Cậu suy tư chuyện gì đó: "Thím này đối xử với chị khá khách khí."

"Không thân thiết mà, bình thường nói chuyện linh tinh vụn vặt thì còn được, không thể kết giao thân tình." Cố Khanh Khanh không để ý, vốn dĩ không phải người cùng tuổi.

Thẩm Tuy cũng nhận ra: "Nếu vừa rồi gặp chị Hứa Niệm, chị đã rủ chị ấy đi chợ chung rồi."

"Em trai chị thật thông minh, sau này dùng sự thông minh này vào việc học, đến lúc đó bài tập của hai cháu chị giao hết cho em quản, chị định nghỉ hưu sớm đây." Cố Khanh Khanh cười xoa đầu em trai.

Cậu bé mười bốn tuổi bị xoa tóc tai lòa xòa, gương mặt bất đắc dĩ, trong mắt lại mang theo ý cười: "Được ạ."

Hai chị em vừa nói vừa cười đến chợ, hiện tại thời tiết ấm áp, nhiều gian hàng hơn, các đội sản xuất gần đó gần như đều tới. Ven biển nhờ hải sản, chỉ cần không đến khu vực quân sự phía Nam, không ai quản họ bắt bao nhiêu cá.

Việc bán hàng đều dưới danh nghĩa đội sản xuất, kinh tế tập thể, không có hành vi đầu cơ cá nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-410.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ yên tâm bán, người dân yên tâm mua.

Vợ quân nhân đến khá đông, khu quân nhân nơi Cố Khanh Khanh ở ít nhất cũng cấp đoàn trưởng trở lên, con cái của thím hầu như tuổi tác tương đương với Sở Đại và Chử Chiêu, và hầu hết đều nhập ngũ.

Chồng và con cái ăn cơm ngày ba bữa ở nhà ăn, các thím cũng lười nấu, nhưng cũng có người như thím Chữ thỉnh thoảng nổi hứng nấu vài bữa.

Có nhà thì đông con quá, chồng ăn ở nhà ăn thì không sao. Còn mình mang theo các con đi nhà ăn ăn thì không đáng. Bên này thực phẩm giá cả phải chăng, thà cầm tiền trợ cấp của chồng đi mua thực phẩm về nấu.

Thấy cô trẻ như vậy, lại dẫn theo hai đứa trẻ, có chị dâu tiến lên bắt chuyện.

Vẫn là nói chuyện với người cùng tuổi dễ hơn.

"Em là con dâu của Sở tư lệnh à?" Một chị dâu bỗng mở lời.

"Vâng?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi: "Chị dâu, chúng ta từng gặp nhau à?"

"Chồng chị là lính nhảy dù của đại đội không quân, anh trai em là đại đội trưởng của chồng chị." Chị dâu này nhiệt tình dữ lắm, vui vẻ nói: "Trước đây chồng chị thấy Cố đại đội trưởng mang theo một tấm ảnh chụp, hỏi anh ấy có thể xem được không, anh ấy đồng ý."

"Ảnh của em?"

"Là ảnh cưới của em và Sở phó đoàn trưởng."

"Ồ? Thật vậy chăng?" Cố Khanh Khanh không ngờ còn có chuyện này, lúc cưới đã in bốn tấm, anh trai cả một tấm, anh trai hai một tấm, còn một tấm gửi về thôn Đại Truân Tử, tấm cuối cùng ở đầu giường phòng ngủ của cô.

Cô nghẹn ngào, không ngờ anh trai cả luôn mang theo bên mình.

Trong lòng cô hạ quyết tâm nào Cẩu Đản đến đây ba anh em chụp chung một tấm ảnh gia đình.

Anh cả sẽ mãi đẹp trai như thế còn Cẩu Đản thì chưa chắc. Tranh thủ hai năm này còn trẻ còn đỡ phải nhanh chóng ghi lại, tránh sau này thanh xuân không còn.

"Em gái Cố à, em muốn mua gì đấy?"

"Em mua ít cá biển và tôm."

"Cá và tôm ở đây đều được vận chuyển từ bến tàu từ sáng sớm, em cứ thoải mái chọn, đều rất tươi, có thời gian thì đến khu quân nhân không quân tìm chị chơi, chị tên là Bùi Trúc."

"Được, em là Cố Khanh Khanh, có thời gian nhất định sẽ đến tìm chị."

Nói chuyện một lúc, Cố Khanh Khanh chọn một số cá biển và tôm, sợ Thẩm Tuy xách không nổi nên không mua nhiều, cô về thử xem phơi khô ăn có ngon không, có ăn được không.

Nếu được, lần sau chồng nghỉ phép trông con cô lại đi chợ mua về.

Cô cũng chọn ít rau xanh, rồi ra khỏi chợ.

Loading...