Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 409
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:01:59
Lượt xem: 5
Thẩm Tuy cũng vừa mang bình nước nóng về, không ngủ thêm được, Cố Khanh Khanh lấy một cái chậu gỗ đổ nước, pha thêm chút nước nóng, cho hai anh em ngồi vào chậu gỗ tắm luôn.
Thẩm Tuy đi tắm ở nhà vệ sinh tầng ba, trở về nhà mọi thứ đều quen thuộc, cậu hoạt động nhiều hơn trước.
Cơ mà thời tiết này thật sự không muốn động, ở thôn Đại Truân Tử và đội sản xuất Phong Thu, Cố Khanh Khanh hoặc ngồi bên bếp lò trong nhà bếp, hoặc bếp lò nhỏ trong nhà.
Hai anh em tụ lại không ngừng nghịch ngợm, tay nhỏ như vịt bơi, không ngừng vỗ nước, Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên cạnh bị nước b.ắ.n ướt hết.
Lát nữa cô và Sở Đại cũng phải tắm, nước nóng đã dùng hết, Sở Đại sẽ đi lấy nước từ nhà ăn một chuyến nữa.
"Mai mốt lớn lên không được nghịch ngợm thế này nhé, rất đau đầu, mẹ không có nhiều sức lực để chăm sóc hai con đâu." Cố Khanh Khanh thở dài, lấy một chiếc khăn lớn bên cạnh, băn khoăn không biết nên bế đứa nào trước.
Thấy chúng chơi vui, vẫn không nỡ ngắt quãng niềm vui hai đứa, để chúng chơi thêm một chút, đợi anh về rồi tính.
Tắm xong ngủ rất thoải mái, Đoàn Đoàn và Niên Niên mặc đồ ngủ cotton nhét vào ổ chăn ấm áp là ngáp ngay.
Cố Khanh Khanh pha hai bình sữa đưa cho chúng, nhớ ra gì đó, cô quay sang hỏi chồng: "Sữa bò mấy hôm nay không lấy đều ở chỗ trạm gác sao anh?"
"Mai anh sẽ kiểm tra." Sở Đại đốt than, đặt lò than bên cạnh giường: "Em tắm trước hay anh tắm trước?"
"Anh tắm trước đi, anh tắm nhanh, tắm xong nhanh trông con cho em tắm."
"Được."
Sở Đại cởi áo khoác, tìm quần áo trong tủ, tiện lấy cả đồ lót và đồ ngủ của vợ, đặt sẵn bên giường.
Đợi anh vào phòng tắm bên cạnh, cô thấy hơi lạnh, cởi áo khoác thì vô tình sờ vào túi, đầu ngón tay chạm vào gì đó, cô lấy ra nhìn — Đây là một tờ giấy vàng, ghi nhiều tên thuốc Đông y không quen thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chắc là do bà ngoại viết từ nhiều năm trước.
Xem qua một chút, cô đứng dậy cất tờ giấy vào ngăn kéo tủ.
Sở Đại tắm thêm cả rửa mặt mất năm phút, Cố Khanh Khanh thấy anh ra, lấy quần áo từ bên giường vào phòng tắm.
Sở Đại đã giúp cô pha sẵn nước vào thùng gỗ, thử nước vừa đủ ấm, có thể tắm ngay.
"Đừng tắm lâu, dễ bị cảm lạnh." Anh nhắc nhở vọng vào bên trong.
"Em biết rồi mà, anh."
Đêm hôm đó ngủ ngon đặc biệt.
Hôm sau trời nắng rất đẹp.
Cố Khanh Khanh dậy thì chồng đã không còn ở nhà, cô đưa tay sờ chăn bên cạnh, lạnh tanh.
Chắc là đã dậy từ sáng sớm.
Đoàn Đoàn và Niên Niên hiếm khi dậy muộn hơn cô, Cố Khanh Khanh nhanh chóng đi vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống lầu xem.
Thẩm Tuy đang đọc báo dưới lầu, mỗi ngày Tiểu Hủ đúng giờ đưa báo tới, Sở Uyên và Sở Đại đều có thói quen đọc báo, giờ cậu nhóc cũng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-409.html.]
"Chị?" Thấy chị đến, Thẩm Tuy đặt báo xuống, đi đến bàn mở hộp cơm giữ nhiệt: "Sáng nay em lấy cháo hải sản, còn có khoai lang hấp và màn thầu bột ngô."
"Em đã ăn chưa?" Cố Khanh Khanh kéo ghế ngồi xuống.
"Em ăn rồi." Thẩm Tuy lấy chén đũa từ trong bếp ra, còn thêm muỗng.
"Anh rể sáng nay đi lấy sữa tươi về à?"
"Anh ấy có việc bảo em đi lấy, vừa khéo gặp người từ nhà máy sữa bò, em hỏi rồi, sữa tươi bảy ngày không uống mới hết hạn, mấy chai trước đó vẫn uống được."
"Vậy là tốt rồi." Cố Khanh Khanh uống vài muỗng cháo, dạ dày ấm áp: "Em mỗi ngày phải uống một chai sữa tươi, vậy mới cao lên được. Ở nơi này không tiện nuôi gà, không như ở đảo mỗi ngày có thể luộc trứng bổ sung dinh dưỡng cho em, chắc chị phải đi cung Tiêu Xã mua mới được."
"Em đi cùng chị."
"Được nha!"
Cô vừa uống xong cháo, hai đứa nhỏ trên lầu khóc ré lên, hai chị em nhìn nhau, đồng thời chạy lên lầu.
Sau khi cho chúng rửa mặt và uống sữa tươi, hai đứa nhỏ tự chơi trên ghế sofa, sợ chúng bụng yếu không thể ăn đồ lạnh, Cố Khanh Khanh không cho chúng uống cháo hải sản.
Dọn bàn xong, cô mang theo tiền và phiếu, gọi Thẩm Tuy, dẫn theo hai đứa nhỏ đi chợ gần đây.
Đoàn Đoàn và Niên Niên hơn một tuổi, có thể đi đường một đoạn, thỉnh thoảng phải bế lên để cho hai đứa nhỏ dễ thở. Nói chung là dễ chăm hơn trước khi chưa biết đi.
Đi qua một tòa nhà trắng, Cố Khanh Khanh luôn có cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại nhìn thì không thấy gì.
Cô cười lắc đầu, nói với Thẩm Tuy: "Chị và chồng dự định nghỉ hè dẫn em đi Binh Đoàn Xây Dựng, em có muốn đi không?"
"Em muốn đi." Thẩm Tuy gật đầu.
"Vậy được." Cố Khanh Khanh vui vẻ: "Hôm nay chúng ta mua nhiều cá, tranh thủ trời đẹp phơi khô, chờ lúc đó mang đi Binh Đoàn Xây Dựng."
"Vâng."
Có giấy thông hành dễ dàng ra khỏi quân khu, Cố Khanh Khanh bế con trai lớn không đi được, nói chuyện với em trai: "Lát nữa xem có cần đi cung tiêu xã mua cái gì không, ấy da chị quên mang cái giỏ đi chợ rồi."
Cô nhận ra thì đã quá muộn.
Thẩm Tuy đặt cháu trai xuống: "Em về lấy."
"Được, em đi nhanh lên, nắng gắt quá." Cố Khanh Khanh bế một đứa, dắt một đứa, từ từ đi về phía trước.
"Khanh Khanh?" Có người kêu cô.
Cố Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu, chời chào: "Thím Chử."
"Ừ, con cũng đi mua rau à?" Thím Chử tay cầm giỏ nhỏ, mặc áo vải xanh giản dị, thoạt nhìn qua khó mà đoán được là vợ của quân trưởng.
"Vâng, con muốn đi chợ mua cá biển và tôm, phơi làm các khô tôm khô đưa sang cho anh hai."
Về anh cả Cố Khanh Khanh này thì bà biết, anh hai thì không: "Anh hai con làm ở đâu?"
"Binh Đoàn Xây Dựng." Cô cười tươi đáp lời.