Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:01:55
Lượt xem: 3

Phòng của họ đã được bếp lò sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cởi giày cho Niên Niên, để nhóc con tự leo lên giường: "Đây chắc là do mẹ mang tới đúng không?"

"Chắc là do mợ út. Ban nãy anh có thấy mợ cầm cái bếp lò đi về phía này."

"À." Cố Khanh Khanh cười tươi: "Vẫn là người lớn chu đáo, cửa sổ còn mở hé một khe."

Cửa sổ trong phòng không đối diện giường, gió lạnh không thổi tới, vừa vặn thoáng khí, ngửi mùi bếp than lâu ngày hay bị chóng mặt, quá ngột ngạt.

Sở Đại cởi áo cho con trai lớn, nhét đôi chân quậy của bé vào chăn: "Em cũng khá chu đáo, ra ngoài không quên mang giấy vệ sinh."

"Vẫn là vì hai cái m.ô.n.g mịn màng của con trai chúng ta." Cố Khanh Khanh nhìn quanh một lượt, đây là căn nhà đất, vẫn còn nguyên dáng vẻ ngày xưa, bên tường sát giường được đính một tấm vải hoa.

Cửa phòng cũng là cửa cũ ngày xưa, trên đó còn hằng ra mắt gỗ sậm màu, trên khung cửa có kéo một sợi điện lòng thòng vào trong.

Cô ngạc nhiên reo lên: "Em nhớ lần trước đến đây vẫn chưa có điện."

"Đội sản xuất bên cạnh kéo điện đến, tiện thể kéo qua đây, trước đó một thời gian cũng chưa có." Thời Như Sương sợ nhà con gái lạnh, lại mang vào một chiếc chăn: "Các con tối trông chừng bọn trẻ kỹ chút, ở đây lạnh hơn nhà mình."

"Con biết rồi, mẹ." Cố Khanh Khanh nhận lấy chăn từ tay me, Thời Như Sương nói thêm vài câu nữa mới đóng cửa đi ra ngoài.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh giường, giũ chăn ra, Sở Đại nắm lấy góc chăn kia kéo thẳng.

Làm vậy tạo ra gió khiến hai đứa nhỏ cười khúc khích không ngừng, không biết khi nào những bàn chân nhỏ đã len lén thò ra khỏi chăn.

Rất nhanh lại bị cha chúng chộp lấy nhét vào lại.

Hai đứa nhỏ nằm cạnh tường ngủ sát vào bên trong, Cố Khanh Khanh ngủ giữa, Sở Đại ngủ bên ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn và Niên Niên chơi cả ngày, ban ngày không ngủ mấy, trong phòng ấm áp yên tĩnh, hai anh em nhanh chóng ôm nhau ngủ.

Cố Khanh Khanh xoay người, nép vào lòng chồng, đầu dụi vào cằm anh: "Anh."

"Ừ." Người đàn ông đặt tay lên eo vợ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi từ cành cây, Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, giây phút này không còn gì không thỏa mãn nữa hết.

Những nơi cô đến từ nhỏ đến lớn anh đã đến rồi.

Trong phòng ấm áp, nghe nhịp tim của người đàn ông, Cố Khanh Khanh mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong bếp vẫn sáng đèn, Chu Mạn và mọi người vẫn đang sắp xếp đồ đạc cho cháu gái mang đi ngày mai.

Nhà có khoai lang khô và bí ngô khô, còn một ít lát khoai môn, Chu Mạn quyết định chiên lên, ngày mai mang lên xe cho họ ăn vặt.

"Mẹ, nhà còn một ít bột đậu nành, con làm thêm ít bánh trôi nếp mẹ xem có được không?" Hà Thu Thủy cũng xắn tay áo chuẩn bị giúp đỡ.

"Được, không phải còn lại ít nhân đậu đỏ làm bánh bao sao, dùng gói bánh trôi hết đi, mẹ nghe nói bên phương Nam thích ngọt." Chu Mạn cầm đôi đũa dài gắp khoai môn chiên ra: "Bên thông gia và A Đại tính tình khá dễ chịu, món nào cũng ăn được, chúng ta cũng không rõ khẩu vị của người ta, thật sự tiếp đãi không chu đáo."

Hà Thu Thủy gật đầu: "Đúng vậy, may mà có A Đại giúp đỡ, kéo cậu út cùng anh họ một phen."

Đến tận ba giờ sáng, đèn trong bếp mới tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-407.html.]

Cố Khanh Khanh ngủ yên giấc đến hơn sáu giờ, cựa quậy dậy thì Sở Đại khàn giọng hỏi: "Dậy rồi à?"

"Vâng." Cô ngáp, vừa giơ tay xoa mắt, lại vội thu tay vào chăn.

Quá lạnh, cái bếp lò đã tắt từ lâu rồi.

Tay vô thức men theo chỗ ấm áp trong chăn, cuối cùng chạm vào chỗ nào đó của người đàn ông, cô cười khúc khích chui vào lòng anh.

"Anh ơi."

"Ừ."

"Em hỏi anh một chuyện."

"Em nói đi."

"Trước khi chúng ta kết hôn, ở quân đội buổi sáng anh cũng như vậy sao." Cô liếc mắt nhìn xuống ám chỉ nơi nào đó.

"Ừ." Nam nhân giọng uể oải, chậm rãi nói: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, con mình đang ở đây."

Cố Khanh Khanh: ".... Ai nhìn chứ." Ngón tay cô lại không kìm được chạm vào.

Nam nhân kéo cằm lại cười: "Còn chưa xong hả? Chiều nay về nhà mình rồi, nhịn chút đi."

Cố Khanh Khanh vừa định nói gì, hai đứa nhỏ bên cạnh đồng thời tỉnh dậy, bò lên người họ.

"Mẹ~ Mẹ! Cha~" Đoàn Đoàn để lại dấu nước dãi ướt át trên mặt cha.

Sở Đại kéo thẳng bé vào chăn, cù lét vào bụng cậu bé: "Sau này dậy trễ thêm chút nữa được không? Để mẹ con ngủ thêm một lát."

Đoàn Đoàn chỉ cười toe toét, lại hôn lên cằm anh, Niên Niên bắt chước theo, hai bé chen chúc ôm lấy người cha.

Cố Khanh Khanh ghen tỵ: "Rõ ràng là em sinh ra chúng, hai đứa nhỏ sao lúc nào cũng bám lấy anh, không chịu gần em."

"Ồ, vậy sau này để chúng bám em, cần đi vệ sinh cũng chui vào lòng em." Ngữ khí Sở Đại nhàn nhạt lên tiếng.

Cố Khanh Khanh cười khẽ: "Thôi đi, bám anh cũng tốt, anh cũng có phần sinh ra nó mà."

Sở Đại hừ một cái, cười.

Vợ chồng gần gũi nói chuyện hơn nửa tiếng, Thời Như Sương đứng ngoài cửa gọi họ dậy ăn sáng.

Bí thư Chu và bộ trưởng tài chính lịch sự đã dậy từ lâu, đang uống trà bên ngoài. Cố Khanh Khanh chào hỏi từng người, giao con cho bà ngoại và mẹ, cùng chồng đi rửa mặt.

Ăn sáng xong, người nhà họ Thời xách theo túi lớn túi nhỏ, đưa họ ra đầu thôn.

Sở Đại mở cốp xe, để họ đặt đồ vào: "Bà ngoại, mợ, làm phiền mọi người rồi."

Tối qua nghe Cố Khanh Khanh kể chuyện nhà ngoại, anh biết người nhà nhớ thương cháu gái, anh không nói những lời như nhà mình để dành ăn linh tinh.

"Chỉ là một ít rau dưa khô, Khanh Khanh xào rau phải ngâm kỹ nước trước nhé, cứng lắm đấy."

Loading...