Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 403

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:01:47
Lượt xem: 9

Bí thư Chu và Cố Kim trên bàn ăn nói về kinh tế tập thể đội sản xuất: "Anh định dẫn đội sản xuất Hồng Kỳ và đội sản xuất Hồng Tinh cùng nung gạch và trồng trọt? Đây là việc tốt nha."

Bí thư Chu cười nói: "Chúng tôi sẽ liên hệ nhà máy gạch quốc doanh, chỉ cần kiểm tra chất lượng đạt tiêu chuẩn, có thể thu mua gạch các anh cung cấp theo giá thu mua của nhà máy quốc doanh, đội trưởng Cố, anh thấy sao?"

Cố Kim tay phải cầm đũa, tay trái gãi đầu, cười ngây ngô: "Điều này tất nhiên tốt rồi."

Ông còn đang nghĩ, nung nhiều gạch như vậy, sau này làm sao mang ra ngoài, vốn định nhờ công xã giúp, bây giờ không cần nữa.

Có bí thư Chu lên tiếng, họ chỉ cần làm tốt việc của mình thôi là được.

"Lời mất lòng chúng ta nói rõ trước, nếu chất lượng không đạt, việc này sẽ dừng lại." Bí thư Chu ôn hòa nói.

"Được, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo chất lượng, xin Bí thư yên tâm." Cố Kim lúc này có chút không yên, nghĩ ngay đến Tần Võ.

Ngày mai về phải bàn bạc kỹ với Tần lặn nước, nhanh chóng khởi động lại lò gạch, tết đã qua, họ hàng đã đi chúc tết hết cả rồi, già trẻ trong đội sản xuất nên bắt tay vào làm việc rồi.

Còn phải đến đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh, bàn bạc với tam giác sắt của hai đội.

Trước đây vì chuyện đập thủy điện, họ thường đến đội sản xuất Hồng Tinh và Hồng Kỳ, quen biết với đội trưởng, bí thư đảng và chính trị viên của họ. Hai đội sản xuất bên đó quen làm việc với đội hình ba người, chỉ có đội sản xuất Vô Địch có hai người.

Tiểu Võ ghi lại tất cả những gì liên quan đến công việc vào sổ tay da bò, ngày mai về tỉnh sẽ liên hệ nhà máy gạch quốc doanh để họ cử người đến kiểm tra chất lượng tại đội sản xuất Vô Địch thuộc công xã An Bình.

Thời Như Sương và hai chị dâu trò chuyện, phát hiện trong giọng nói của hai chị có chút nịnh bợ mình, cô nhìn về phía Chu Mạn, muốn nhờ mẹ giúp đỡ.

Chu Mạn cũng không có cách, chỉ lắc đầu với cô.

Thời Như Sương trong lòng thở dài, trước đây hai chị dâu cũng đối xử tốt với cô, có lẽ vì cô không bao giờ đòi hỏi gì ở nhà, cũng không gây phiền phức, mỗi lần về đều mang theo lương thực, thịt heo muối, cá khô và rau khô linh tinh.

Lần đầu tiên được đối xử tốt như vậy, thậm chí có thể nói là thân cận.

Cô chưa quen, chưa thích ứng được mà cảm thấy cũng ổn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại mỗi người bế một đứa con, đang đút cơm cho con, thỉnh thoảng nói chuyện học hành với Thẩm Tuy. Ông Tần sau khi rời đảo sẽ dạy học tại trường trung học con cháu quân nhân trong quân khu phương Nam ba năm, chờ Thẩm Tuy lên cấp ba sẽ cùng đến thủ đô.

Thẩm Tuy là người có ý chí mạnh mẽ, dù mấy ngày này ốm mà không hề bỏ học ngoại ngữ, mỗi ngày đều luyện. Cố Khanh Khanh biết chút tiếng Anh mà đã quên gần hết, chỉ có Sở Đại có thể nói lưu loát với em ấy.

"Anh còn biết tiếng Nga à?" Cô Khanh Khanh trề môi: "Sao trước đây em không nghe anh nói?"

"Ông ấy cũng biết.". Sở Đại chỉ về phía Sở Uyên: "Trước đây ông ấy bắt được một gián điệp, sau đó chú Chử cho người đó dạy tiếng Nga cho anh."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thế sau đó thì sao?" Cố Khanh Khanh hỏi.

Sở Đại rũ mắt nhìn con trai trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Ở trường học làm giáo viên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-403.html.]

"Ồ." Cố Khanh Khanh tin là thật: "Không biết A Tuy đến trường có gặp được thầy dạy tiếng Nga của anh không."

"Có thể gặp." Anh không phủ nhận.

Thẩm Tuy nhìn không chớp mắt, cậu và anh rể trao đổi ánh mắt, trong mắt biểu thị em đã hiểu.

Chỉ sợ thầy dạy tiếng Nga đó đã c.h.ế.t từ lâu.

Đoàn Đoàn và Niên Niên chưa ăn xong đã bắt đầu kêu, Cố Khanh Khanh biết dấu hiệu này là muốn đi nặng. Cô đưa con cho Thẩm Tuy: "Để cậu nhỏ mang con đi nhé."

Trong mắt Thẩm Tuy là vẻ ngơ ngác như cháu trai, chậm rãi đặt đũa xuống, bế cháu trai đi nhà xí.

Sở Đại và Thẩm Tuy bế con ngồi xổm ở nhà xí, dưới chân là tấm ván gỗ, anh hỏi: "Em đoán được rồi?"

Thẩm Tuy nhanh chóng hiểu, gật đầu: "Gần như vậy."

"Đừng nói với chị em, chị em vốn dĩ mềm lòng, nghe những chuyện này sẽ buồn rất lâu."

"Em biết."

Niên Niên ngẩng đầu nhìn cậu, đưa tay chạm vào cằm cậu, miệng lẩm bẩm: "Chít chít!"

Sở Đại nhìn con trai ngốc nghếch, buồn cười, cơ mà ngay sau đó ngửi thấy mùi khó chịu, anh cúi đầu vùi mặt vào vai con trai, ngửi mùi sữa dễ chịu hơn chút.

Biểu cảm của Thẩm Tuy cũng không khá hơn, cuối cùng buông tiếng thở dài.

Nhiều năm sau, có một phóng viên trong lúc phỏng vấn, hỏi nhà ngoại giao lịch sự này đã trải qua những thời khắc tăm tối nhất nào, Thẩm Tuy không thể không nhớ lại cảnh mỗi lần cùng cháu trai ...

Dọn phân cho cháu trai.

Mỗi lần cái mùi khó có thể chịu đựng, không kịp đề phòng.

Thế mà hai đứa nhỏ vẫn có thể cười tươi, huơ tay múa chân trông vui lắm.

Trải qua những điều đó rồi, về sau dù xảy ra chuyện gì cũng khó làm anh gục ngã.

Thấy con trai muốn đứng dậy, Sở Đại vội tìm giấy, cuối cùng chỉ thấy những mảnh lá tre mỏng xếp chồng ở góc tường.

Anh và Thẩm Tuy nhìn nhau, hai người rơi vào hố sâu sự tuyệt vọng.

Nếu là họ ... thì cũng được.

Hai đứa nhỏ bị tiêu chảy, dùng lá tre không sạch sẽ, còn để lại dấu trên quần, khi mà hong khô còn để lại mùi khó chịu, và rồi bị mắng vẫn sẽ là hai người họ.

Loading...