Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 401
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:01:43
Lượt xem: 6
Sở Đại nói với giọng điềm tĩnh, không chút khoe khoang, chỉ đơn thuần kể sự thật: “Nhà họ Sở mặc dù căn cơ ở Nam Dương song nhân mạch khá rộng. Có đôi khi không cần chính mình nói ra, những người biết quan hệ với nhà mình sẽ chủ động lo liệu.”
“Những cái này là cha tích góp lại sao?"
“Đúng vậy.” Sở Đại im lặng một lát, phải thừa nhận: “Ngoại trừ việc làm cha ông ấy làm không tốt, những mặt khác ông ấy rất lợi hại."
Cố Khanh Khanh bật cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Niên Niên mấp máy miệng, lẩm bẩm: “Ông nội!”
Ông nội thương cậu với anh trai nhất! Cho hai anh em đồ ăn ngon nhất. Không giống cha cái gì ngon cũng để cho mẹ trước.
Thời Trọng Sơn nghe chị và anh rể nói chuyện, cũng chầm chậm đi tới, nằm trên ghế bên cạnh, tay lấy miếng khoai lang khô từ đĩa sứ nhét vào miệng.
Cố Khanh Khanh thấy khuôn mặt tròn trĩnh và cái má phồng phồng của nhóc con, cô đưa tay xoa xoa, cảm thán: “Không biết cháu ăn gì mà lớn thế này.”
“Còn có thể ăn gì nữa, chỉ có bánh bao cám mì và khoai tây nghiền thôi.” Cao Hải Nguyệt bưng hai ly trà gừng vào: “Trời lạnh quá, uống trà gừng cho ấm người.”
“Cảm ơn mợ.” Sở Đại một tay nhận ly trà, đặt lên bàn.
“Phải là mợ cảm ơn cháu mới đúng, A Đại, cậu cháu cả đời chẳng có tài cán gì, chỉ biết làm ruộng, giờ theo cha mẹ nấu nước tương. Trước kia chúng ta đâu dám nghĩ đến việc vào nhà máy quốc doanh, giờ cậu cháu vào được nhà máy, sau này Trọng Sơn lớn lên cũng có đường ra…”
Nói đến đây, mắt cô hơi ướt, cuộc sống bao năm nay cuối cùng cũng có chút hy vọng.
Nhà mẹ đẻ có mấy chị em họ, luôn luôn châm chọc cô lấy chồng về đội sản xuất Phong Thu chỗ nghèo nàn chim không thèm ỉa, tự mình tìm khổ. Các thím trong nhà cũng thường xuyên khoe khoang trước mặt mẹ cô, nói con gái và con rể đối xử tốt với họ thế nào, mỗi lần về nhà đều mua mạch nha, trái cây, thịt hộp, còn nói con rể mình giỏi giang thế nào.
Mỗi lần về nhà mẹ đẻ nghe các thím nói thể trước mặt chồng mình, cô cảm thấy m.á.u dồn lên đỉnh đầu. Mà chồng lại là người khờ khạo, không mở miệng phản bác, cứ mặc kệ bọn họ nói.
Cô đau lòng anh.
Lấy chồng về nhà họ Thời là vì thấy nhà họ Thời gia phong tốt, Thời Liên Thải người thật thà, trong thôn không có tiếng xấu.
Thực tế chứng minh lựa chọn của cô không sai, cha mẹ chồng đối xử rất tốt với cô, tuy có lúc xích mích với chị dâu Hà Thu Thủy, mà phần lớn vẫn hòa thuận.
Cô nghĩ đời này cứ thế yên ổn trôi qua, không ngờ em chồng giỏi giang, chồng là đội trưởng đội sản xuất, hai con trai trong quân đội, con gái gả được vào gia đình quân nhân.
Họ hàng gần cũng được hưởng lây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-401.html.]
Sở Đại thấy thay đổi cảm xúc trên mặt mợ út, chỉ cười nói: “Là cậu có bản lĩnh.”
Cao Hải Nguyệt đã nghe cháu rể nói vậy nhiều lần rồi. Thời buổi này người có bản lĩnh thật vào được nhà máy quốc doanh có mấy người? Để sự biết ơn, ân tình này trong lòng, cô lại nói chuyện với Cố Khanh Khanh về việc nuôi con, rồi bế con vào bếp.
Để không gian cho gia đình bốn người.
Chu Mạn và Hà Thu Thủy cùng Thời Như Sương đều trong bếp, Thời Như Sương kể mấy chuyện vui ở nhà, Tiền Quế Hoa thường đến chơi, mỗi lần đến là kể hết chuyện bát quái trong thôn.
Nào là nhà họ Trương phơi chăn ở đầu làng bị mất thật ra là bị chó hoang tha đi làm tổ. Còn có con gái nhà ai đòi ly hôn không muốn sống tiếp. Hiện tại kinh tế tập thể đội sản xuất tốt, cô gái ấy thà đi làm kiếm công điểm chứ không muốn sống với chồng với gia đình chồng nữa.
Danh hiệu bà tám không phải không có lý do.
Chu Mạn cười nói: “Con nha, giờ cuộc sống tốt hơn nhiều rồi. Trước đây con không thích nghe những chuyện vặt này mà? Mà phải nói thôn Đại Truân Tử làm ăn khá lắm, ngoài làm ruộng còn hái bông, cây gai để dệt.”
Đội sản xuất Vô Địch có rất nhiều thanh niên thu nhập mỗi năm còn cao hơn một người học việc trong nhà máy quốc doanh ở thành phố. Giống như Cố Hùng kia thu nhập còn bằng thợ cấp 1.
“Nhà họ Cố sống rất khấm khá.” Hà Thu Thủy rửa sạch nồi nói: “Nhà họ Cố nhiều con trai, đều là lao động khỏe mạnh, làm ruộng được nhiều công điểm. Ngoài nhà chú út ra ba gia đình nhỏ đều có con ở quân đội, cuộc sống càng ngày càng có hy vọng.”
Bây giờ quân nhân địa vị rất cao, không nói gì khác, việc tìm vợ là lợi thế lớn, dễ hơn người bình thường nhiều.
“Chị trước dây còn lo cho Khinh Chu, giờ nó vào nhà máy quốc doanh rồi, chẳng phải dễ tìm hơn à?” Thời Như Sương cười trêu.
Đội sản xuất Phong Thu nghèo khó, lương thực không đủ ăn, nhà họ Thời may có nhà họ Cố gửi lương thực qua cứu tế hằng năm mới có thể chống chọi được.
Ít cô gái nào muốn gả đến đây lắm, mai mối mà nghe đội sản xuất Phong Thu là lắc đầu ngao ngán.
Ngay cả con gái trong thôn cũng phải tìm mọi cách gả ra ngoài.
“Còn chưa biết bao giờ có thể đi.” Hà Thu Thủy không chút lo lắng con trai xa nhà, còn mong nó đi sớm: “Hay em hỏi A Đại giúp chị với?”
“Được thôi.” Thời Như Sương vui vẻ nhận lời.
Cao Hải Nguyệt bế con vào, ngồi cạnh em chồng, thấy Cao Hải Nguyệt có chút không vui, Chu Mạn và Hà Thu Thủy nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vợ thằng út, mai không có việc gì con đưa Trọng Sơn về thăm bà ngoại đi.”
Cao Hải Nguyệt hơi khó xử: “Hôm nay chị dâu con …” Vương Tú Anh về nhà không biết sẽ trách móc đến mức nào.
“Cha mẹ con thương đứa con gái này mà, không đến nỗi vô lý đâu. Đúng lúc Như Sương mang nhiều đồ đến, nhà ta ăn không hết, hai chị em con chia nhau mang về nhà ngoại đi.”
Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt hiểu ý, mẹ chồng muốn cho họ mặt mũi.