Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:01:42
Lượt xem: 6
Cao Hải Nguyệt gật đầu rồi lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy chị dâu nhà mẹ đẻ em mặt dày quá, mỗi năm đến nhà chúng ta xin xỏ. Em cho cháu em bao lì xì đó là điều hiển nhiên, ấy thế mà còn lôi kéo cả nhà chị một phần. Chị ta như con tỳ hưu, chỉ biết vào mà không biết ra.”
Khi cô sinh Thời Trọng Sơn, người nhà mẹ đến thăm, Vương Tú Anh không có được một bao lì xì đỏ, ngược lại cô ta ở chỗ của cô không để thua thiệt một đồng một cắt nào.
Hà Thu Thủy cười nói: “Không sao, dù sao chị ta cũng là người nhà đẻ, mau vào đi, gió ngoài này lạnh làm chị run cả người.”
Trong phòng khách, những người bên nhà mẹ Hà Thu Thủy định có ý đồ cũng không nói thêm nữa, đã rõ rồi. Cháu rể nhà người ta là giúp anh em họ ruột nhà vợ. Dạng họ hàng quăng tám sào cũng không tới đừng có mơ tưởng.
“A Đại, để cháu cười chê rồi.” Thời Liên Thải lau mặt ngồi xuống, vợ anh người tốt, cha mẹ vợ cũng không tệ, anh cả vợ cũng được, chỉ có mỗi chị dâu một lời khó nói hết.
Sở Đại lắc đầu cười, không để chuyện này trong lòng.
Nhà ai mà chẳng có loại họ hàng muốn gom hết lợi ích về mình, may là nhà họ Cố không có.
Người nhà họ Cố chưa từng muốn gì từ anh, chỉ quan tâm anh đối xử với Khanh Khanh thế nào.
Tầm ba giờ chiều, bí thư Chu dẫn theo mấy người khác đến, ông và Sở Uyên vào trong nói chuyện riêng.
Bộ trưởng tài chính đeo kính và Tiểu Võ cầm cuốn sổ da đang nói chuyện với Cố Kim.
Sở Đại nói chuyện xong với Thời Khinh Chu rồi đi tìm Cố Khanh Khanh.
“Cha ơi cha ~ cha ~ cha” Niên Niên thấy anh đến, chân nhỏ chạy nhanh về phía anh, mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm.
Người đàn ông dùng một tay bế con lên, Niên Niên cọ cọ trong vòng tay ấm áp của cha, cuối cùng vùi đầu vào cổ cha, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cha.
Đoàn Đoàn đang chơi với Thời Trọng Sơn, hai đứa nhỏ chỉ chênh nhau một tuổi, Đoàn Đoàn phải gọi Thời Trọng Sơn là cậu họ.
Thấy em trai cọ trong vòng tay cha, Đoàn Đoàn cũng bỏ rơi cậu nhỏ chạy tới ôm chân cha, tay nhỏ muốn với đến vạt áo cha.
Trong túi áo cha có rất nhiều kẹo ngon!
Một đứa quấn lấy chân, một đứa ôm trong tay, Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà buồn cười, thấy ánh mắt cầu cứu của anh cô cười trộm tiến lên giải cứu.
“Vợ ơi.” Anh lên tiếng.
“Gì vậy?” Cố Khanh Khanh bế Đoàn Đoàn, hai anh em, một ở trong vòng tay cha, một ở trong vòng tay mẹ, anh em tay múa chân liên tục.
“Đưa tay ra.”
Cố Khanh Khanh tay phải bế Đoàn Đoàn, đưa tay trái ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-400.html.]
Hạt dưa đã bóc vỏ vào lòng bàn tay mềm mại của cô, trong mắt cô hiện lên niềm vui: “Cho em à.”
“Đúng rồi, không thì cho ai được.” Sở Đại cười khẽ, liếc thấy nước dãi bên miệng Đoàn Đoàn trong vòng tay cô, dùng ngón tay lau đi, cười nói: “Cái này là cho mẹ, không phải cho con đâu.”
Đoàn Đoàn mím môi ngoan ngoãn không động, chỉ là nước dãi bên miệng không ngừng chảy, mắt chăm chăm nhìn.
Cố Khanh Khanh nhìn đứa con trai lớn thèm thuồng, bế con ngồi xuống, lấy hạt dưa ra nhét vào miệng nó.
“Bình thường không thiếu cho các con ăn đồ ăn vặt, sao thấy cái gì cũng thèm thế con.”
Sở Đại ngồi cạnh cô, Niên Niên cũng nghiêng người muốn ăn hạt dưa, anh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con: “Thật là hai đứa đòi nợ."
Từ khi có hai đứa nhỏ này, mỗi ngày vợ anh đều dành hết tâm trí cho hai nhóc con này.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cũng là anh tự nguyện.” Cố Khanh Khanh lại nhét hạt dưa vào miệng Niên Niên: "Mẹ hỏi em khi nào sinh thêm đứa nữa, em nói thôi đi, hai đứa này đã làm em mệt lắm rồi, nếu đẻ sinh đôi lần nữa …”
Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy cuộc sống tối tăm.
Sở Đại dựa lưng vào ghế, cười nhẹ: “Em cũng coi trọng chồng mình quá đấy.”
Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc mới hiểu ý anh, xoay người, đánh giá anh từ đầu đến chân.
Kết hôn rồi anh có vẻ gầy hơn trước, không trách cháu nhỏ nói thức ăn trong nhà đều bị cô ăn hết. Dáng vẻ không thay đổi, đôi mắt sáng lấp lánh, kết hôn rồi khí thế hoang dã của anh bớt lộ ra ngoài, thu lại một chút.
Có thể là chỉ trước mặt người nhà mới vậy, cô không rõ lắm, cô hiếm khi thấy anh ở đơn vị ra sao.
Giờ trên mặt anh luôn mang nụ cười, nói chuyện với người nhà họ Cố và họ Thời đều rất lịch sự, đối với hai đứa nhỏ cũng rất kiên nhẫn.
Thật lòng mà nói, Đoàn Đoàn và Niên Niên gần gũi cha hơn, chỉ khi đói mới tìm mẹ, giờ cai sữa rồi, mỗi ngày uống sữa bột, quân khu chắc cũng đã tích trữ được nhiều sữa tươi, nhà cô đã về đây ăn tết được mấy ngày rồi.
Chân dài được quần đen bao bọc tự nhiên sát vào đùi, ánh mắt thản nhiên đón nhận cái nhìn của cô.
Cố Khanh Khanh hắng giọng: “Anh nói sẽ đưa cậu và anh họ vào nhà máy nước tương, có được không?”
“Được chứ.” Sở Đại cười: “Không khó đâu, trứng hấp buổi trưa em không ăn phải không?”
Cố Khanh Khanh ngơ ngác gật đầu.
Cô đâu phải người lớn thích tranh ăn với trẻ con đâu.
“Nước tương nấu rất ngon, tay nghề này vào nhà máy quốc doanh làm thợ được đấy, có bản lĩnh thật sự dù có đi cửa sau vào cũng không ai nói gì, lãnh đạo bên trên sẽ bảo vệ.”