Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:32
Lượt xem: 10
Như mấy anh nhà em nhà họ Cố, thà ở lại đội sản xuất làm việc cũng không muốn mở lời làm phiền anh. Họ biết đi học chăn nuôi, trồng trọt, học cách thiêu gạch, làm xi măng. Còn anh họ nhà họ Trương lại chỉ muốn vào thành phố hưởng thụ, không chừng còn mơ tưởng đến việc lúc đó sẽ lấy danh nghĩa nhà họ Sở, cáo mượn oai hùm.
Sở Đại lười phản ứng.
"Cũng là vì con A Đại mới nguyện ý mở miệng." Hà Thu Thủy hiểu rõ: "A Đại thực sự thương con, sẵn lòng giúp đỡ người nhà con."
Cố Khanh Khanh cười cười.
Bên này họ đang dọn bàn, Thẩm Tuy vào phòng bên trong ngủ, Sở Đại và Thời Khinh Chu cùng các cậu đang bàn chuyện vào nhà máy quốc doanh, Thời Quý và Sở Uyên đang uống rượu.
Thời Quý vốn là người nhã nhặn, nghe Sở Uyên kể chuyện chinh chiến hồi trẻ, hào hứng, kích động dữ lắm.
Người thân bên nhà mẹ của Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt mặc dù đang trò chuyện với Chu Mạn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Sở Đại.
Chu Mạn sao có thể không biết suy nghĩ của họ, đặc biệt là Vương Tú Anh, bà nhìn là bực mình.
Mấy năm trước khi Khanh Khanh chưa đi Binh Đoàn. Người này còn muốn giới thiệu Cố Khanh Khanh cho cháu trai mình, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt cho hai cháu gái của cô ta.
Sau đó từ trong miệng Cao Hải Nguyệt bà mới biết chuyện, cả nhà họ không ai tốt, lười biếng, ăn không ngồi rồi, nổi tiếng thiếu lương thực trong đội sản xuất.
Lúc đó trong lòng bà căm hận vô cùng.
Khanh Khanh nhà bà là bảo bối của cả nhà họ Thời và nhà họ Cố. Hai cháu trai càng không cần phải nói. Trong mắt bà Xán Dương là thiên chi kiêu tử, xứng đáng với một cô cái xinh đẹp, tài giỏi. (Thiên Chi Kiêu Tử có thể hiểu: "con cưng của trời" hay "người được trời ưu ái". Nó thường được dùng để chỉ những người có tài năng xuất chúng, được thiên nhiên và số phận ưu đãi, hoặc những người có địa vị, hoàn cảnh đặc biệt thuận lợi.)
Hai cô cháu gái của Vương Tú Anh, cái thứ gì chứ?
Còn cháu trai cô ta thì hoàn toàn không xứng đặt lên bàn cân so sánh với A Đại.
Nên khi nghe Vương Tú Anh nói chuyện muốn phun nước miếng, Chu Mạn vẫn ung dung bóc đậu phộng, không lên tiếng.
"Thím thông gia này." Vương Tú Anh cầm cốc nước uống giải khát: "Con trai lớn của tôi thím gặp qua rồi mà, là người cần cù, thật là, làm việc ở nhà máy quốc doanh là thích hợp nhất luôn đấy."
"Ồ." Chu Mạn bóc vỏ đậu phộng, hỏi: "Vậy con trai lớn nhà cô muốn vào nhà máy quốc doanh nào?"
Vương Tú Anh nghe thấy có hy vọng: "Nhà máy nước tương, xưởng thép hay nhà máy bông đều được. Nhà tôi còn có cô cháu gái đã từng nói với thím ấy. Con gái mà nên làm công việc nhẹ nhàng chút, tôi thấy nhà máy may quốc doanh là thích hợp nhất, ở ngay thành phố chúng ta, nhà máy may Đông Phương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-399.html.]
Người thân bên nhà mẹ của Hà Thu Thủy chen lời không được gấp muốn chết, không thể để cô ta chiếm hết lợi ích được.
Chu Mạn lại nói: "Rất tốt, người nhà cô có năng lực để con cái làm việc nhẹ nhàng là chuyện tốt, sau này vào nhà máy quốc doanh chắc chắn sẽ hiếu kính cô, cuộc sống cô tốt, tôi còn phải hâm mộ cô."
Vương Tú Anh ngẩn người, không hiểu lời này có ý gì: "Thím thông gia này, thím đồng ý rồi à?" Cô dò hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôi đồng ý cái gì? Nhà cô có năng lực để con cháu vào nhà máy quốc doanh làm việc là việc của nhà cô." Chu Mạn nhai đậu phộng, thản nhiên nói: "Tôi có đồng ý cái gì đâu, cũng không quản được."
"Thím thông gia!" Vương Tú Anh tức giận, cảm giác bị chế giễu, không nhịn được nâng giọng: "Tôi nào có năng lực?! Tôi đang cầu xin thím giúp đỡ đây này."
Giọng nói to chanh chua khiến mấy người đàn ông đang trò chuyện nhìn qua, chỉ có Sở Đại không động, chậm rãi cắn hạt dưa.
"Tôi chẳng nghe ra được ý của cô là đang cầu xin. Hơn nữa, tôi cũng không giúp được đâu, cháu thông gia à. Nếu có năng lực tôi đã cho cả hai thằng con nhà tôi vào nhà xưởng làm việc rồi chứ đâu có xuống đất bào thực như vậy."
Vương Tú Anh tức đến nửa ngày không nói nên được lời nào, cô ta đột nhiên quay đầu hỏi Thời Liên Thải bên nhóm đàn ông: "Em rể, cháu trai anh không nhỏ, gọi anh là cậu, việc nhỏ này anh không giúp được sao? Nhà họ Cao nuôi Hải Nguyệt bao năm, giờ đã đến lúc đền đáp rồi đó."
Vốn gương mặt Thời Liên Thải vẫn luôn cười cười lập tức trầm xuống: "Chị dâu, lời này chỉ cha mẹ vợ của tôi có tư cách nói, chị không có. Nếu nhà họ Cao thật sự có ý này thì bảo cha mẹ vợ đến đây nói rõ ràng. Nói bọn họ vì cháu trai không cần con gái. Nếu bọn họ vì một suất vào nhà máy quốc doanh mà không cần con gái, tôi sẵn lòng nhường."
"Thật sao?!" Mắt Vương Tú Anh sáng lên.
Thời Liên Thải cười khẩy: "A Đại, con đồng ý sao?"
"Con không đồng ý." Sở Đại chậm rãi đổ hạt dưa đã lột vào lòng bàn tay trái: "Chỉ người nhà họ Thời mới được đi."
Nghe nói như vậy, Vương Tú Anh tức giận run rẩy, cảm giác bị người ta hùa vào chế giễu.
Cô nắm tay con trai nhỏ ăn quà vặt bên cạnh: "Chúng ta về! Không ở nơi này bị ức hiếp, cái nơi rách nát này về sau không bao giờ đến nữa."
Chu Mạn không cản, tùy ý để cô ta nổi giận đùng đùng rời đi.
Vương Tú Anh thấy Cao Hải Nguyệt từ bếp ra, cố ý chậm lại bước chân, nghĩ là cô em chồng sẽ hỏi han một hai câu để cô ta than thở, nhưng Cao Hải Nguyệt chỉ nói: "Chị dâu đi thong thả, về nhà thay em chăm sóc cha mẹ."
Vương Tú Anh tức nghẹn, giận dữ bước qua cửa nhà họ Thời.
Dù không ở phòng khách, cũng đoán được chị dâu đánh cái bàn tính gì, Vương Tú Anh cái gì cũng muốn chiếm lợi về mình, Cao Hải Nguyệt chịu đựng lâu rồi.
Hà Thu Thủy thấy em dâu nhìn về phía cửa xuất thần, tưởng em dâu không thoải mái, an ủi: "Quan hệ hai người vốn không thân, không cần áy náy, sau này Liên Thải vào xưởng nước tương, có khi có thể đón hai mẹ con em lên thành phố sống."