Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 398
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:30
Lượt xem: 5
Thời Khinh Chu "hả" một tiếng, ngây ngốc nhìn em rể, rõ ràng là chưa hiểu ra chuyện gì.
Vẫn là Chu Mạn nhanh nhạy, bà cười mắng: "Thằng nhóc ngốc, em rể con hỏi con có muốn vào nhà máy quốc doanh làm việc không? Sao con cứ đứng đực ra như thế kia? Chẳng lẽ cày cuốc ngoài đồng chưa đủ khổ sao."
Hà Thu Thủy cũng căng thẳng nhìn con trai.
Mau đồng ý đi thằng ngốc, vào được nhà máy quốc doanh sau này dễ tìm vợ, còn có thể giúp con trai cô tránh khỏi cảnh cúi mặt xuống đất mà làm việc như cha mẹ nó, già rồi con cái thay ca, có thể gọi là đổi đời.
Sở Đại chỉ cười chờ câu trả lời.
"Anh, anh muốn đi!" Thời Khinh Chu nghĩ nếu mình không đồng ý, cha mẹ sẽ xông vào đánh mình c.h.ế.t luôn, gãi đầu nói: "Nhưng mà anh là hộ khẩu nông dân..."
"Em sẽ tìm cách, chỉ cần anh muốn đi." Sở Đại ôn tồn nói: "Ăn cơm trước đã, lát nữa nói chuyện này sau."
Ban đầu mục đích của anh là giúp nhà cậu một tay, nhân phẩm của người nhà họ Cố và nhà họ Thời anh có thể tin tưởng được. Lần này trở về nếu người nhà họ Cố muốn vào nhà máy quốc doanh anh cũng sẽ sắp xếp.
Người nhà họ Cố chăm chỉ, dù hiện tại chưa có tay nghề, vào nhà máy cũng có thể học hỏi từ từ thành thợ lành nghề, anh tin rằng không lâu sau sẽ thành thạo.
Thời Khinh Chu ngơ ngác ngồi xuống, tay cầm chén cơm mà còn lơ ngơ như đang trên mây.
Thế là... có thể vào nhà máy quốc doanh làm việc rồi á?
Hà Thu Thủy cười càng tươi hơn, liên tục gắp thức ăn cho em chồng, Thời Như Sương nhìn chén cơm chất đống như núi, buồn cười.
Cao Hải Nguyệt không ghen tị mấy, con trai cô mới hơn hai tuổi, cơ mà ...
Nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười ha hả, cô không nhịn được hỏi cháu rể: "A Đại, cậu út của con cũng biết làm nước tương, con xem có thể để cậu đi cùng Khinh Chu vào nhà máy làm nước tương được không?"
Ban đầu cô chỉ hỏi bâng quơ, không hy vọng gì nhiều, không ngờ Sở Đại lại gật đầu: "Có thể."
Sở Uyên nghe thấy không có ý kiến gì, chỉ cười cười cùng Thời Quý uống rượu.
Rượu nho của nhà nông tự nhưỡng, hương vị dữ lâu trong cổ họng, vừa uống vào hơi có hơi chút cảm giác rát cổ.
Được hâm nóng trên bếp than một lúc, giờ uống lại thấy rất ngon.
Cao Hải Nguyệt vốn chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ cháu rể thật sự đồng ý, cô vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn con A Đại, thật không biết nói gì ... Cảm ơn con!"
Sở Đại chỉ cười lắc đầu, tiếp tục đút trứng hấp cho đứa nhỏ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-398.html.]
Người thân bên nhà mẹ đẻ của Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt thấy con trai và chồng người ta vào được nhà máy quốc doanh, đỏ mắt không chịu được. Muốn mở miệng nói gì đó mà thấy Sở Đại luôn nhìn con trai trong lòng, chẳng hề ngẩng đầu nhìn họ.
Lời muốn nói lại nuốt trở lại, ban đầu định ăn xong sẽ về luôn, giờ lại họ đổi ý rồi. Bọn họ sẽ nài nỉ Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt, giờ họ tốt rồi, nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng lớn vậy rồi, phải có nghĩa vụ nói vài lời giúp cháu trai nhà mẹ đẻ chứ?
Trong mắt họ, Sở Đại là người dễ nói chuyện, chỉ cần người nhà họ Thời mở miệng chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Bữa cơm này người nhà họ Cố và nhà họ Thời ăn vui vẻ mãn nguyện, còn những người thân khác mỗi người một suy nghĩ.
Cố Khanh Khanh không bận tâm họ nghĩ gì, tâm trí cô đang để mắt vào con trai và Thẩm Tuy, em trai bị cảm không thể ăn trứng gà, cá và thịt cũng không muốn ăn, chỉ ăn một ít rau xanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh xót quá, chỗ này quá lạnh, cảm không dễ khỏi, có lẽ nên sớm trở về Nam Dương.
Đút cho hai đứa nhỏ xong, để chúng tự chơi, lò sưởi trong nhà đã được đặt dưới bàn, không sợ chúng chạy lung tung va phải, ở đây bọn họ ngồi nhìn, chúng muốn chui vào bàn cũng không được.
Người đông, ngồi sát nhau ăn cơm, cũng không có khe hở.
Niên Niên từ trên người cô xuống, Cố Khanh Khanh thở phào, cầm chén ăn cơm, chồng gắp cho cô một miếng thịt ba chỉ.
Cố Khanh Khanh gắp bỏ phần mỡ vào chén anh, ghé sát tai chồng nói: "Nhà bà ngoại điều kiện không bằng nhà mẹ đẻ em. Phiếu thịt này không biết đã tích góp bao lâu, chờ chúng ta đến mới dùng, ngày mai về chúng ta để lại ít phiếu thịt cùng phiếu lương nha."
Phiếu thịt Cố Xán Dương cùng Cố Thanh Liệt đa phần đưa hết cho cô, theo lý thuyết cô nên thay mặt các anh hiếu kính cho ông bà ngoại.
Sở Đại ngửi thấy mùi bồ kết từ tóc vợ, dằn lại sự bực bội trong lòng, nói: "Em tự quyết định là được."
Ăn xong, Cố Khanh Khanh giúp hai mợ dọn bàn. Cô liếc nhìn hai đứa con mình đang chơi vui vẻ với con trai của cậu, tay ra hiệu gì đó không rõ.
Thời Trọng Sơn mới hơn hai tuổi, nửa hiểu nửa không trả lời hai đứa cháu ngoại, giọng non nớt, rất đáng yêu.
"Khanh Khanh, chuyện của anh họ con và cậu út không biết phải cảm ơn nhà con thế nào. Người một nhà không nói hai lời, bọn họ nhất định sẽ làm việc tốt, không để A Đại mất mặt." Hà Thu Thủy dùng giẻ hất hết xương xẩu, vụn thức ăn trên bàn vào chén, nói với Cố Khanh Khanh.
Cố Khanh Khanh lắc đầu cười: "Đó cũng là vì anh họ và cậu có năng lực, con hiểu anh ấy, nếu không có năng lực, anh ấy sẽ không mở lời."
Cô rút ra kết luận này từ chuyện của anh họ nhà họ Trương. Có điều cô không biết dù Thời Khinh Chu không có năng lực, Sở Đại cũng sẽ vì cô mà đưa anh vào nhà máy quốc doanh học nghề.
Anh họ nhà họ Trương đơn giản là do quan hệ không thân thiết, hơn nữa Sở Đại không ưa nên mới từ chối.
Người chăm chỉ, dù không có tay nghề, anh cũng sẵn lòng giúp đỡ đưa vào học nghề. Học việc mỗi tháng được mười chín đồng, đợi thành nghề ít nhất cũng được hai mươi lăm, hai mươi sáu đồng.
Anh họ nhà họ Trương chỉ nghĩ làm sao đi để đường tắt, không tự lượng sức mình, không nghĩ cách tiến thân mà chỉ biết than vãn.
Sở Đại khinh thường anh ta.