Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:28
Lượt xem: 6

Cố Khanh Khanh đã hiểu: “Đến lúc đó em sẽ nói với cha em vào thư phòng tìm đồ.”

“Được.”

Phòng trong ấm hơn phòng khách, không gian nhỏ, cửa đóng kín, bếp than làm ấm cả phòng, Thẩm Tuy hơi thở đều hơn, mơ màng nghe tiếng chị và anh rể, cảm thấy yên bình nên ngủ ngon lắm.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại trò chuyện về kế hoạch tương lai: “A Tuy sau Tết Nguyên Tiêu sẽ vào học tại trường Trung học cho con cháu quân nhân. Ông Tần cũng sắp rời đảo, ba năm nữa sẽ đưa A Tuy lên thủ đô.”

“Ừ, em lo lắng cho em ấy?” Anh nhấm nháp khoai lang khô, liếc nhìn cậu bé nằm trên đùi mình.

“Không phải.” Cố Khanh Khanh lắc đầu, phủi vụn trên chân: “Ông Tần đối xử tốt với em ấy mà, A Tuy cũng rất độc lập, em chỉ sợ em ấy không quen khí hậu phương Bắc.”

Thẩm Tuy sinh ra và lớn lên ở miền Nam, cuộc đời này chỉ có hai lần ra khỏi tỉnh đều là đi cùng chị và anh rể.

Sở Đại hiểu lo lắng của cô: “Con cái lớn rồi có suy nghĩ riêng của chúng, sau này Đoàn Đoàn và Niên Niên muốn phát triển ở phương Bắc, chúng ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể thường xuyên sang thăm nom.”

Cố Khanh Khanh nghe ra ý khác trong lời anh: “... Muốn để chúng theo con đường chính trị? Là ý của anh hay cha?”

“Cả hai, nói đến cùng chủ yếu là tùy hai đứa nhỏ.” Sở Đại cười, ánh lửa hắt lên gương mặt gầy gò kiên định của anh, anh nói: “Người nhà họ Sở đều có dã tâm, Sở Kinh Hồng và Sở Lược Ảnh sẽ không ngoại lệ.”

Rất hiếm khi nghe anh nhắc đến tên con, Cố Khanh Khanh cúi đầu nhìn bếp than, trầm tư không nói gì.

Cô dường như hiểu tại sao cha lại bảo bí thư Chu đến nhà tìm ông ấy, đây là muốn giữ một mối nhân tình, mở đường cho hai đứa cháu.

Dù nhà họ Sở nhân mạch rộng, có thêm bạn bè vẫn tốt hơn, đến được cái địa vị của Sở Uyên, đi một bước phải nhìn ba bước.

Sợ vợ suy nghĩ nhiều, Sở Đại nói: “Đoàn Đoàn và Niên Niên sau này tự đi đường con đường của mình, khi cần, chúng ta và cha sẽ hỗ trợ, em không cần lo lắng, còn sớm mà.”

Đúng vậy, hai đứa trẻ vẫn còn ở tuổi bi bô tập nói, vừa biết đi vững thôi, sau này thích gì còn chưa biết.

“Khanh Khanh? A Đại, ra ăn cơm.”

Bên ngoài mợ cả gọi với vào.

Cố Khanh Khanh vỗ lưng em trai: “A Tuy, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Thẩm Tuy tỉnh dậy, ngơ ngác một lúc rồi theo anh chị ra phòng khách.

Những người hàng xóm đến chơi đã về, chỉ còn lại vài người thân nhà họ Thời và bọn họ.

Thời Khinh Chu vội vã từ ngoài trở về, hỏi anh đi đâu, anh quơ quơ chai nước ngọt trong tay: “Đến cung tiêu xã một chuyến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-397.html.]

“Được rồi, mau ăn cơm đi, trời này cơm canh nhanh nguội lắm.”

Nhà họ Thời không như nhà họ Cố, dùng lồng hấp cơm, mà dùng nồi nhôm treo trên bếp nấu.

Nấu cơm như vậy có nhiều cháy, rất thơm.

Đầu tiên múc cơm cho Thời Quý, rồi đến Sở Uyên, Cố Kim nhanh chóng đứng dậy: “Chị dâu không cần lo, chúng em tự làm được.”

Hà Thu Thủy cười đưa bát cho em ấy: “Vậy chị không lo nữa, mẹ hấp trứng cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, chị đi xem đã xong chưa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa nhỏ đã đói không chịu nổi rồi, Sở Đại gắp một miếng cá, gỡ hết xương, đặt vào bát Cố Khanh Khanh để cô đút cho chúng.

Chu Mạn đã bưng hai chén trứng chưng ra, suýt đụng phải Hà Thu Thủy đang đi ra, bà nói: “Đi đứng cẩn thận, đừng có hấp tấp như thế.”

Hà Thu Thủy hơi ngượng: “Mẹ, để con giúp.”

“Không cần, nóng quá, con đi ăn đi, trong bếp không còn gì phải làm nữa.”

“Khanh Khanh, con đút cái này cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, món này bổ dưỡng.” Chu Mạn đặt chén xuống, trong mỗi cái chén đã có sẵn muỗng.

“Cảm ơn bà ngoại.” Cố Khanh Khanh thấy con trai chìa tay muốn lấy cái chén, liền giữ tay nó lại, cô múc một muỗng thổi nguội đút cho Niên Niên.

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng cha cũng hài lòng khi ăn món trứng hấp mềm mịn, khác với món trứng hấp không thêm gì ở nhà họ Cố, Chu Mạn thêm chút nước tương nhà tự làm vào hai chén.

Nhà họ Thời nổi tiếng với nghề làm nước tương, thấy con trai ăn ngon, Sở Đại cũng múc một muỗng nếm thử, Đoàn Đoàn nhìn cha vẻ mặt đầy ấm ức, không hiểu sao cha lại cướp đồ ăn của mình.

Món này thêm nước tương rất ngon và đậm đà, không kém gì mua ở cung tiêu xã.

Thời Khinh Chu đúng lúc mang cơm cho Sở Đại và Cố Khanh Khanh, Sở Đại nghĩ một chút mở miệng hỏi: “Anh họ, bình thường ở nhà anh làm gì?”

“Hả?” Không ngờ em rể hỏi đột ngột, Thời Khinh Chu cười: “Ở đại đội làm việc thôi, rảnh thì giúp ông và cha làm nước tương.”

Sở Đại đút một muỗng trứng hấp cho con trai lớn đang uốn éo trong lòng, cười nói: “Anh họ làm nước tương giỏi không?”

Nhắc đến đây, Thời Khinh Chu không kìm được vỗ ngực: “Anh học hết bí quyết của ông nội rồi đó, giỏi hơn cha anh nhiều.”

Cố Khanh Khanh bật cười.

Thời Liên Vân liếc con trai một cái, bất mãn cái thằng con khờ này sao không giữ thể diện cho cha nó gì hết.

Sở Đại suy nghĩ một lúc: “Anh họ, nếu cho anh vào nhà máy nước tương quốc doanh, anh đồng ý đi làm không?"

Loading...