Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 396
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:25
Lượt xem: 4
“Hay là chúng ta về nhà rồi nói chuyện tiếp: “Thời Liên Thải thấy lãnh đạo tỉnh mãi trò chuyện với thông gia, do dự mấy lần cuối cùng cũng mở miệng: “Ngoài này lạnh, đứa nhỏ lạnh dễ cảm."
Sở Uyên liếc nhìn cái mũi đỏ ửng của đứa cháu, nhanh chóng dùng chăn bọc chặt nó lại: “Bí thư Chu, anh cứ đi lo công việc của mình trước, xong rồi đến Thời gia tìm tôi.”
“Vâng, phiền toái ngài rồi.” Bí thư Chu thực sự có việc muốn nhờ, thấy có trẻ con không nán lại lâu, nhường đường cho họ đi.
Cố Khanh Khanh ánh mắt đặt trên người em trai đang ngồi xổm bên lề đường nôn mửa, đau lòng, cô đưa Niên Niên cho chồng, rồi đi đến bên cạnh cậu bé, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Em thấy ổn không, A Tuy?”
“Chị, em không sao.” Thẩm Tuy nhận khăn tay chị đưa, lau miệng rồi nắm lại trong tay.
“Biết thế đã để em ở nhà nghỉ ngơi rồi, chị nghĩ em chưa từng đến nhà ông bà ngoại nên muốn đưa em đến thăm.” Ánh mắt cô đầy hối hận.
“Em không sao, chỉ là cảm cúm nên hơi chóng mặt, nôn xong em thấy dễ chịu hơn rồi.” Cậu ngược lại an ủi: “Chị đừng lo cho em.”
Cố Khanh Khanh xoa đầu em trai, kéo cậu bé dậy rồi cùng về nhà ông bà ngoại.
Khu vực này toàn là những ngôi nhà tranh dạng cấp bốn, mỗi nhà cách nhau khá xa, không quá đông đúc.
Hai anh em Thời Liên Vân và Thời Liên Thải lần lượt trò chuyện với Sở Uyên và Cố Kim, còn Sở Đại bế con đi phía sau, thấy Cố Khanh Khanh chưa theo kịp, anh bước chậm lại, đợi cô.
Người phụ nữ khoác vai Thẩm Tuy đi tới, nhìn thấy sắc mặt cậu bé tái nhợt, anh nói: “Vào nhà uống chút nước nóng đi.”
Thẩm Tuy gật đầu.
Trong sân nhà họ Thời rất náo nhiệt, ngoài những người thân đến chơi, còn có cả hàng xóm đến chào hỏi, thấy nhóm họ bước vào, cái miệng càng không thể ngừng nghỉ.
Cố Khanh Khanh dẫn đầu đến chào các trưởng bối nhà Thời, rồi vào bếp rót hai cốc nước nóng, một cốc cho Sở Đại, một cốc cho Thẩm Tuy, xong xuôi cô mang hai người vào trong nhà.
Sở Uyên và Cố Kim đã ngồi xuống uống trà, trò chuyện với Thời Quý, dù Sở Uyên chỉ kém ông mấy tuổi nhưng về bậc vai vế, vẫn phải gọi một tiếng chú.
Phòng khách rất nhộn nhịp, mợ cả Hà Thu Thủy không thấy Cố Khanh Khanh, đoán cháu gái ở trong phòng khách, mang theo một bếp lò bước vào.
"Khanh Khanh à, mợ nghe nói A Tuy bị say xe, đã đỡ hơn chưa?”
“Uống chút nước nóng rồi, không sao nữa rồi mợ.” Cố Khanh Khanh nhìn qua bên cạnh, thấy Thẩm Tuy ngồi trên ghế cạnh anh rể, bởi vì buồn ngủ nên nằm gục lên chân anh mà ngủ.
“Để thằng bé lên giường ngủ đi.” Hà Thu Thủy đặt bếp than xuống, đưa tay đón Niên Niên từ Sở Đại: “Để bà mợ xem cháu trai của chúng ta nào.”
Niên Niên không sợ người lạ, chỉ cười toe toét, miệng gọi: “Bà bà!”
“Là bà mợ! Bà mợ!” Hà Thu Thủy sửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-396.html.]
Niên Niên rung đùi đắc ý, không thấy anh trai, liền vùng vẫy muốn xuống khỏi tay bà.
Cố Khanh Khanh cười nói: “Mợ, không cần bế cháu đâu, nó biết đi rồi.”
“Được, cho nó đi tìm anh Trọng Sơn chơi nha.” Hà Thu Thủy đặt cháu xuống, cười hỏi Sở Đại: “A Đại, đi xe cả chặng đường có mệt không con? Đói bụng chưa?”
“Không sao, cảm ơn mợ quan tâm.” Trước mặt trưởng bối, anh ngồi thẳng lưng hơn, hơi chỉnh tư thế ngồi.
“Gần ăn cơm rồi, bà ngoại và mợ nhỏ đang bận trong bếp,” Thấy cậu bé nằm trên đùi anh, cô lại nói: “Để A Tuy vào phòng anh họ ngủ nha?”
“Không sao, ở đây ấm áp.” Sở Đại thấy cậu bé hơi động đậy, ngủ không yên, anh liền đặt tay lên lưng cậu nhóc.
Thẩm Tuy nhìn lạnh lùng và khép kín, nhưng thực ra rất dính bọn họ, đó cũng là lý do Cố Khanh Khanh muốn đưa cậu đến, sợ cậu nhóc cảm thấy bị bỏ rơi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được rồi, chờ thêm lát nữa ăn cơm, các con cứ tự nhiên, ở đây có đồ ăn vặt, Khanh Khanh, con ăn tạm trước, mợ vào bếp giúp đỡ chút ha."
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Mợ đừng bận lo cho chúng con, không phải người ngoài mà.”
“Đúng đúng.” Hà Thu Thủy kéo một chiếc ghế lại, đặt đĩa đựng hạt dưa, đậu phộng và khoai lang khô lên đó: "Mợ không lo các con nữa, anh họ con không biết chạy đâu mất, mới ban ngày mà không thấy được bóng dáng.”
Bà vừa lẩm bẩm vừa rời đi, Niên Niên cũng đi theo ra ngoài, ông ngoại và bà ngoại của nhóc con đều ở ngoài phòng khách, Cố Khanh Khanh không quá lo lắng.
Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Thẩm Tuy, cô đưa bếp than lại gần hơn, chỉnh ghế, ba người ngồi quanh bếp lửa.
Cầm một nắm hạt dưa cắn, cô hỏi chồng: “Ở đây qua đêm nha anh? Sáng mai về, ăn trưa ở nhà rồi về quân khu.”
“Nghe theo em.”
Cố Khanh Khanh cong mắt cười: “Ở nhà thoải mái, cơ mà ra ngoài mấy ngày cũng muốn về rồi."
Nhớ lại gì đó, cô nói: “Anh còn nhớ trên đảo đã nói gì không?”
“Hửm?” Anh cười, lấy một miếng khoai lang khô từ đĩa: “Nhiều lắm, em nói câu nào?”
“Ảnh chụp đấy.” Cô nhắc nhở.
“Chắc ở thư phòng tầng một.” Anh không để ý: “Khi nào về em tự tìm đi.”
“Thư phòng của cha?” Cố Khanh Khanh hơi do dự: “Em vào được không? Có gì không ổn không?”
“Được, không sao cả.” Sở Đại nói: “Trong thư phòng chỉ có sách và chữ anh luyện lúc nhỏ, những thứ quan trọng cha đều để ở phòng bên cạnh có sa bàn.” (Sa bàn là một mô hình thu nhỏ của một khu vực, thường được sử dụng để mô phỏng và lập kế hoạch cho các dự án xây dựng, quân sự, hoặc các hoạt động khác.)