Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 395
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:23
Lượt xem: 1
Đội trưởng đội sản xuất cũng giật mình: "Có khi nào lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh cùng tới? Hoặc lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo trên trung ương cùng tới?"
Nghe đến từ "trung ương", chính trị viên không yên, chỉnh sửa quần áo vá chằng chịt trên người, hỏi bí thư chi bộ: "Có gì không ổn không?"
Bí thư chi bộ vỗ lưng ông ta, nhăn mặt: "Anh ăn há cảo hẹ hồi trưa nay hả? Răng cửa còn dính miếng hẹ kìa."
Chính trị viên vội lấy tay che miệng gỡ ra.
Cố Khanh Khanh lơ mơ tỉnh dậy, thấy đầu thông đông đúc người, cô dụi mắt, chỉnh lại tấm chăn quấn con trai nhỏ.
Nhẹ nhàng chạm vào Thời Như Sương đang ngủ, cô nói nhỏ: "Mẹ ơi, đến rồi."
Thời Như Sương từ từ tỉnh dậy, nhìn xuống Đoàn Đoàn trong lòng, vẫn chưa tỉnh.
Cô ngồi ở giữa, qua kính chắn gió nhìn thấy hai anh trai đang đứng run rẩy trong gió lạnh chờ mình rồi, lòng ấm áp: "Hai anh trai em lần nào cũng đứng chờ ngoài trời, lạnh thế này chờ gì, em biết đường về mà."
Dù nói vậy mà rõ ràng trên mặt rất vui.
Cố Kim cũng ngáp tỉnh, khi xe dừng lại, ông quay đầu gọi Thẩm Tuy: "A Tuy, đến nhà ông ngoại rồi, đừng ngủ nữa, xuống hít thở không khí."
Thẩm Tuy mở mắt, gật đầu, cố nén cảm giác khó chịu trong cổ họng.
Cửa xe mở, đội trưởng và mọi người nhanh chóng vây quanh: "Đồng chí, vất vả rồi."
Sở Uyên vừa xuống xe đã bị vây kín, khí chất mạnh mẽ, đôi mắt uy nghiêm, trông rất quyền lực.
Thấy tình hình trước mắt, ông nhíu mày, sau đó nhận ra điều gì đó, ông lắc đầu: "Đồng chí, các đồng chí nhầm rồi, chúng tôi đến thăm người thân chúc Tết."
"À?" Đội trưởng và bí thư chi bộ nhìn nhau: "Vậy thân nhân của đồng chí là?"
Chưa kịp trả lời, thôn dân đã biết là ai.
Cố Khanh Khanh gọi to lên: "Cậu ơiiii!" Giọng cô trong trẻo như tiếng chuông bạc.
"Ơi ơi, Khanh Khanh!" Thời Liên Thải đang khoanh tay ngồi xem náo nhiệt, nghe cháu gái gọi liền đứng dậy đi tới chỗ xe hơi đang đậu.
Sở Đại cũng mở cửa xe bước xuống, cùng Cố Khanh Khanh gọi: "Cậu."
"Ừ! Ừ" Thời Liên Thải quay đầu gọi anh trai: "Anh cả, đừng đứng ngẩn ở đó nữa! Là Khanh Khanh nhà mình."
"Ồ? Ồ!" Đang ngồi xem náo nhiệt ai ngờ lại là người nhà mình, Thời Liên Thải ngẩn ra một lúc mới phản ứng, sau đó tới chào người nhà mình, nói với đội trưởng: "Đây là em gái tôi dẫn theo Khanh Khanh về chúc Tết."
Đội trưởng gãi đầu: "Biết rồi."
Cơ mà chiếc xe này đến thăm nhà họ Thời, còn xe phía sau thì sao nhỉ?
Bí thư chi bộ và chính trị viên nhìn nhau, hai người đều không hiểu.
Người nhà Thời vui vẻ trò chuyện, Thời Liên Vân và Thời Liên Thải giúp lấy đồ từ cốp xe, chiếc xe đến sau cũng dừng bên cạnh, từ đó bước ra bốn, năm người mặc đồ Trung Sơn đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-395.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Kim nhếch miệng cười, đội hình này quen quá.
Người dẫn đầu là vị Chu bí thứ, bên cạnh là một thanh niên mang sổ da dày, phía sau là một người đeo kính lịch sự.
Ba người còn lại Cố Kim chưa gặp.
Đội trưởng nhìn thấy huy hiệu Đảng trên n.g.ự.c họ, biết ngay là lãnh đạo lớn, vội lên bắt tay.
"Đồng chí, tôi là từ đội sản xuất Phong Thu..."
Họ tự giới thiệu, Bí thư Chu gật đầu thân thiện, đồng chí Tiểu Võ bên cạnh cũng giới thiệu nhóm của mình.
Thời này ít xe, lại là xe Giải Phóng tốt, Bí thư Chu tò mò xem chủ xe kia là ai, xem có phải là cấp trên phái đến không?
Nhìn một cái, ông giật mình.
Cố Kim gãi đầu cười ngốc nghếch: "Bí thư Chu, đã lâu không gặp."
"Đội trưởng Cố, sao anh ở đây?" Ông nhận ra ngay chủ xe: "Tư lệnh Sở cũng ở đây?"
"Ở kia kìa." Cố Kim chỉ: "Tôi về nhà cha vợ chúc Tết."
Bí thư Chu nhìn theo, thấy vị Tướng quân huyền thoại đang bế cháu, kéo tả cho cháu nhìn dáng vẻ là chuẩn bị cho cháu đi tè.
Bí thư Chu: "..." Thôi để lát nữa rồi chào hỏi sau vậy.
Bộ trưởng tài chính lịch sự đẩy kính: "Bí thư, đội trưởng mời anh đến đại đội báo cáo công việc."
"Vâng, được." Bí thư Chu ngừng một lát, nói: "Đó là Tư lệnh Sở quân khu phương Nam, đi đến đó chào hỏi một cái đi."
"Vâng?" Bộ trưởng tài chính nhớ lại đồng chí trong công xã nói về nhà Cố Kim, hai con trai đều trong quân đội, một ở Binh Đoàn Xây Dựng biên giới, một ở Quân Khu Không Quân, con rể ở bộ chỉ huy hải quân, thông gia là...
Anh theo sau Bí thư Chu, tới chào Sở Uyên vừa cho cháu đi tè xong: "Tướng quân Sở."
Bọn họ không phải quân nhân, chỉ cần bắt tay là được rồi.
Sở Uyên đang bế cháu, một tay bế cháu, bắt tay họ: "Chào các anh."
Nhìn xe đã biết, là biển xe chính phủ tỉnh.
Giống như bí thư Chu nhìn biển số xe quân đội, biết ngay là xe Tư lệnh quân khu.
Đại đội trưởng vẫn đang nói chuyện với Tiểu Võ, nhìn quanh không thấy bí thư Chu, bèn thắc mắc: "Không phải đi đại đội báo sao sao?"
Bí thư chi bộ thúc khuỷu tay: "Thông gia nhà họ Thời tới, bí thư Chu đi chào rồi, mình cũng đi chứ?"
Cùng thôn, đương nhiên phải biết chi tiết gia đình thông gia của nhà họ Thời.
"Đi thôi." Chính trị viên mở miệng: "Lãnh đạo tỉnh đều sang đó rồi, mình cũng phải đi chào."
Ngạc nhiên là, Sở Uyên tuy uy nghiêm nhưng rất gần gũi, bắt tay chào hỏi từng người.