Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:19
Lượt xem: 4

Cả nhà về đến là hơn năm giờ, Cố Tài đi thẳng ra vườn rau hái rau, đã đến giờ nấu cơm rồi.

Sở Đại và mọi người vào nhà, thấy Cố Khanh Khanh đang nói chuyện với Triệu Ngư, người anh đầy hơi lạnh, không ngồi gần vợ, anh tìm một góc lò sưởi sưởi ấm người, sau đó mới nhận con trai Đoàn Đoàn từ tay Thẩm Tuy bế con trai vào lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhóc con, nhớ cha không?" Nhóc con quay mặt không để ý đến anh.

"Còn biết giận cơ đấy." Người đàn ông cười khẽ: "Cha không phải không dẫn con đi, trời lạnh dễ cảm, con xem cậu út con hôm qua bị cảm, giờ vẫn còn khó chịu kìa."

Nhóc con mắt đôi đen to tròn lấp lánh nhìn anh, trong mắt còn chút nghi hoặc, không biết nghe có hiểu không.

Sở Đại ghé vào hôn con một cái, dịu dàng nói: "Cha sai rồi, sau này đi đâu cũng mang theo Đoàn Đoàn và Niên Niên, được không?"

Lần này nhóc hiểu, hôn lên má cha một cái chốc, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy cảnh cha con tương tác, Niên Niên thấy cha hôn anh trai không chịu được, cựa quầy khỏi lòng mẹ đi xuống, nhào về phía cha: "A ~ a cha cha!"

Sở Đãi khẽ cưới, cúi xuống ôm nhóc con, hai đứa con được anh một tay ôm vào lòng, cánh tay gầy mà vô cùng vững chắc.

Cố Khanh Khanh mắt đầy ý cười, Triệu Ngư nhìn cảnh này có phần hơi hâm mộ.

Ánh mắt ảm đạm nhìn đứa nhỏ trong lòng đang ngủ.

Hôm nay là mùng một Tết, anh ấy không về đây một chuyến chúc Tết.

Khi nhà họ Cố chuẩn bị ăn cơm, Triệu Ngư kìm nén cảm xúc trong mắt, ôm con đứng lên: "Tớ phải về rồi Khanh Khanh, lần sau lại đến tìm cậu nha."

"Hay ở lại ăn cơm đi? Ngoài trời tuyết đang rơi mà." Cố Khanh Khanh nói.

"Không được, mẹ tớ đang đợi ở nhà." Triệu Ngư nhất quyết đòi đi, Cố Khanh Khanh bất đắc dĩ, tìm một cây dù trong góc nhà tiễn cô bạn về.

Vừa ra khỏi sân, cô đột nhiên nhẹ giọng gọi: "Khanh Khanh."

"Ừ?"

Ánh mắt tràn đầy cảm xúc, Triệu Ngư cuối cùng lắc đầu: "Không có gì, cảm ơn cậu."

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, lắc đầu cười: "Cậu nói cái gì thế..."

Tiễn Triệu Ngư về nhà, Cố Khanh Khanh nhìn bạn mình thêm một chút rồi mới quay lại sân nhà họ Cố.

Ngày hôm sau.

Hơn tám giờ ăn sáng xong, vì nhà có xe nên không cần vội bắt xe khách, người nhà họ Cố không vội vàng, cẩn thận phân chia đồ mang về cho bốn chị em dâu.

Tần Lê nhìn đống lạp xưởng, cá khô và đồ hộp trên sàn, ngại ngùng: "Nhà em gần đây, không cần mang những thứ này, để các chị dâu mang về đi."

"Con đúng là ngốc." Trương Thúy Phân chia đều đồ thành bốn phần: "Chỉ cần con là con dâu nhà họ Cố thì đồ phải chia đều, nếu để cha mẹ con biết chúng ta đối xử tệ với con, con nói họ không buồn sao? Con về đây làm dâu, ở nhà con cũng là bảo bối của cha mẹ con. Gả cho em trai của người cả đời khắc khẩu với mình, còn bị nhà chồng đối xử tệ bạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-393.html.]

Còn chưa nói xong, người nhà họ Cố đã cười rộ lên, Cố Bảo chà chà tay bước lại: "Mẹ từ khi nào mà miệng mồm lại lanh lẹ thế? Cái gì mà khắc khẩu cả đời, cha vợ với anh cả quan hệ tốt lắm, còn thân hơn cả anh em ruột."

Sở Đại bị mối quan hệ phức tạp này chọc cười, Cố Khanh Khanh kiễng chân nói nhỏ vào tai anh mấy câu, anh hiểu ngay.

Anh gật đầu, thừa lúc người nhà họ Cố không để ý, ôm eo vợ lên, nhẹ hôn vào môi vợ một cái.

Cố Khanh Khanh trừng to mắt nhìn chồng, gương mặt đỏ ửng.

Anh cười khẽ buông tay, thản nhiên tiếp tục nghe mọi người nói chuyện.

Cố Khanh Khanh: "..."

Người đàn ông này từ tận xương cốt không hề đứng đắn.

Hai nhóc con chạy nhảy khắp nơi, có Thẩm Tuy và Tiểu Hủ trông chừng, không lo va chạm.

Phân chia xong đồ, Trương Vũ Tình và Hàn Liên Tâm cùng đi xe máy kéo lên trấn bắt xe, lần này về mang theo chồng, con dâu và con trai, người nhiều xe hơi ngồi không đủ chỗ.

Gia đình nhỏ Cố Khanh Khanh vốn đã đông người, cô và Sở Đại, Thẩm Tuy còn có hai nhóc con, thêm cha mẹ cùng cha chồng nữa.

Thẩm Tuy ngồi ở vị trí nhỏ phía sau cốp xe mới tạm đủ chỗ.

Sở Đại lái xe, Sở Uyên ngồi cạnh, hai bố con mặt lạnh tanh, không khí trong xe rất nặng nề.

Cố Kim gãi đầu, phá tan không khí: "Thông gia, ông từng đi những đâu rồi?"

Cuối cùng cũng phá được tảng băng, Sở Uyên đối với người nhà họ Cố rất hòa nhã: "Đi khắp nơi, trước đây phải đánh trận, thường xuyên đánh du kích từ núi này sang núi khác, cứ đi như vậy không biết khi nào thì qua thành phố khác rồi."

Cố Kim kính nể: "Thông gia, quân nhân như ông đáng nể thật sự."

"Ông cũng rất vĩ đại, đưa đội sản xuất Vô Địch đến mức này. Ngoài cửa sổ là những căn nhà cỏ tranh thấp lè tè, đối lập rõ rệt với dãy nhà hai tầng bằng gạch đỏ của thôn Đại Truân Tử.

Hai ông cha khen ngợi nhau, Cố Khanh Khanh ôm nhóc con trong lòng, nhóc con dán mặt vào cửa kính xe, miệng líu lo không ngừng.

Cố Khanh Khanh nói với Thời Như Sương: "Mẹ, mẹ nói sao chúng không giống anh cả nhỉ, nói nhiều như vậy, nói suốt cả đường đi."

"Không phải giống con sao." Thời Như Sương cũng ôm một nhóc, cầm bình sữa cho bú: "Bọn trẻ nhà chúng ta đã tốt lắm rồi, con không thấy đứa con nhà Bất Phàm sao, nghịch ngợm lắm, y như cha nó hồi trẻ."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh xẹt qua một suy nghĩ, cô hỏi chồng đang lái xe phía trước: "Anh, hồi nhỏ anh nói nhiều không?"

Sở Đại liếc nhìn gương chiếu hậu, định nói, thì nghe cha anh cười lạnh: "Lúc còn nhỏ, mấy chú mấy bác nó đều bị nó làm phiền muốn chết, còn nói chờ nó lớn đưa đi làm ngoại giao đi, làm phiền c.h.ế.t quân địch."

Sở Đại nhìn đường phía trước, nắm vô lăng, cười nhạt: "Vậy sao không đưa, nhà không có bản lĩnh này?"

Cố Khanh Khanh nghe hai cha con nói chuyện có dấu hiệu đối nghịch nhau, đâu đầu cô nói lảng sang chuyện khác: “Anh ơi, cho em viên kẹo."

Sắc mặt Sở Đại hơi hòa hoãn trở lại, sờ soạng trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa sang.

Loading...