Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 391
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:00:16
Lượt xem: 4
"Thằng út! Đốt pháo, cô của con đến rồi!"
"Dạ! Đến liền!" Nhà họ Trương luống cuống tay chân, mợ cả nhanh cầm cái đĩa trên bàn vào nhà lấy hạt dưa, đậu phộng. Con dâu thì đi vào bếp pha trà.
Sau một hồi chào hỏi rồi ngồi xuống, nhà họ Trương lần thứ hai thấy Sở Đại, lần đầu là khi Cố Khanh Khanh và Sở Đại kết hôn.
Mợ cả nhà họ Trương cười hiền lành bưng đĩa tráng men ra, thêm than vào bếp lò: "Em gái, năm nay sao đến sớm vậy? Còn mang nhiều đồ thế này."
Trương Thúy Phân mang đồ về chất đầy một bàn. Bánh quy, trái cây đóng hộp, sữa mạch nha, đều là những thứ tốt.
"Con cái đều ở nhà nên đến chúc Tết trước, ngày mai chúng nó đều theo vợ về nhà ngoại rồi, phải ở lại hai ba ngày mới về." Trương Thúy Phân nhận cốc trà, hỏi chị dâu: "Bọn nhỏ trong nhà đâu rồi? Sao không thấy bóng dáng đứa nào hả chị?"
"Chạy ra ngoài đốt pháo rồi, nếu biết bà cô đến, chắc chắn sẽ chạy về tìm đồ ăn ngay."
"Trẻ con mà, đều như vậy."
Sở Đại cũng đang nói chuyện với anh họ nhà họ Trương, anh ấy không học đại học, chỉ học hết cấp ba, nghĩ rằng suốt ngày ở nhà cắm mặt xuống đất cắm lưng trên trời vất vả quá, muốn vào thành phố làm việc trong nhà máy kiếm ăn.
Giờ vào nhà máy không dễ, chỉ những người có hộ khẩu thành phố mới được phân phối công việc sau khi tốt nghiệp cấp hai. Người ở nông thôn dù học xong cấp hai, cấp ba ở thành phố cũng phải về nhà làm ruộng.
Nghe xong lời anh ấy nói, Sở Đại suy tư cái gì đó.
Nhà họ Sở địa vị cao, mối quan hệ rộng, muốn đưa một người vào nhà máy quốc doanh rất dễ. Song vấn đề là anh không muốn đối phó với những phiền phức sau này, hôm nay giúp anh họ vào, ngày mai chẳng phải sẽ có vô số người tìm đến nhà họ Cố nhờ giúp đỡ?
Đặc biệt là Cố Kim hiện đang là đội trưởng đội sản xuất, Sở Đại phải suy nghĩ cho cha vợ.
Cố Kim là một cán bộ lý lịch trong sạch, không có gì để chê trách, kế tiếp việc điều chuyển lên công xã là chắc chắn, chưa kể cha còn được báo Kinh Hoa khen ngợi.
Đây là báo của nhà nước, đại diện cho sự ủng hộ của nhà nước đối với những sáng kiến táo bạo, đặc biệt là mô hình đội sản xuất Vô Địch trở thành ví dụ điển hình cho phát triển kinh tế tập thể.
Cả Sở Uyên lúc đó xem xong nhất thời không biết nói gì.
Anh họ nhà họ Trương thấy Sở Đại im lặng, trong lòng bực bội, vừa định mặt dày hỏi thẳng thì thấy Cố Kim cười ngây ngô đi tới: "Sở Đại, trên xe có t.h.u.ố.c lá không, có mấy chú bác cha chia chưa đủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-391.html.]
Sở Đại trong lòng chợt động, không đợi anh họ nhà họ Trương mở miệng, đứng dậy đỡ đầu gối: "Cha, con đưa cha đi lấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được thôi." Cố Kim vẫn cười ngây ngô như không có gì xảy ra.
Ra khỏi sân nhà họ Trương, Sở Đại cười nói: "Cha, cha đoán ra rồi?"
"Phải, thằng nhóc này than thở là muốn con chủ động mở lời nhờ vả để đưa nó vào nhà máy quốc doanh. Tuy bà nội con với các ông cậu là anh em thân thiết, nhưng hậu bối thế nào thì không rõ. Anh em nhà họ Cố sẽ không bao giờ mở miệng nhờ con dùng quan hệ đi cửa sau làm bất cứ cái gì, cho nên mấy người họ hàng xa đó con không cần quan tâm."
Cố Kim đút tay vào túi đi bên cạnh con rể, vì gió lớn không nhịn được rùng mình, xoa mũi nói: "Cha thấy bọn chúng ganh tị với việc con đưa Kiến Quốc và Vệ Đông vào quân đội, chuyện này con tuyệt đối không được đồng ý. Một khi con đồng ý thì họ hàng tám đời cũng kéo đến nhà ta."
Có lẽ cũng do mối quan hệ gần xa, nếu người nhà họ Cố và họ Thời muốn đi cửa sau, Cố Kim và Sở Đại còn sẽ nghĩ cách, con nhà họ Trương thân thiết thực ra chỉ có nhà cậu cả và cậu út. Cố Kim ít qua lại với anh em họ hàng, năm ngoái xây nhà bên đấy qua giúp ông cũng trả tiền công rõ ràng .
Sở Đại gật đầu: "Nghe cha hết."
"Con à, cứ chăm sóc tốt gia đình nhỏ của mình là được, những anh em họ xa này đều có tay có chân. Đội ngũ còn nhiều việc, công điểm tự kiếm, người chăm chỉ thì thu nhập không kém gì làm việc ở các xưởng, nhà máy quốc doanh. Đã lười thì chẳng khác nào sâu mọt của nhà nước.”
Cố Kim vừa nói vừa chào hỏi thôn dân đi qua: "Chào anh, vâng, đến chúc Tết nhà cậu, đây là con rể tôi, lái xe đưa nhà tôi tới."
"Đang ở nhà, ở nhà cả, anh cứ đi đi."
Chào hỏi thôn dân xong, ông tiếp tục nói: "Con thấy không, mấy anh em nhà họ Cố đều hiểu chuyện, không gây phiền hà gì cho nhà con cả, ngược lại, nhà họ Trương, dù không thân lại tính toán với nhà ta từng li từng tí."
Sở Đại im lặng một lúc, người nhà họ Cố đương nhiên là tốt, anh cũng sẵn lòng giúp đỡ, ngày mai đến nhà họ Thời, nếu Thời Khinh Chu có ý định gì anh cũng sẽ giúp, còn nhà họ Trương thì thật sự không muốn.
Có lẽ do một người đàn ông suốt ngày than thở mình khó khăn khiến anh phản cảm. Cũng có thể là ấn tượng ban đầu không tốt, Sở Đại nghĩ lát nữa anh sẽ không vào nhà ông cậu cả, chờ bên ngoài rồi cùng mọi người qua nhà cậu út.
Mà anh nghĩ đến một vấn đề khác: "Bà nội có giận không cha?"
"Sẽ không." Cố Kim xoa xoa đầu mình: "Bà ấy rõ ràng lắm, cháu của bà thế nào bà nội biết mà. Nếu thực sự vào nhà máy rồi đi khoe khoang là mình đi cửa sau thì phiền phức lắm đấy."
"Bà nội không thích chọc ra phiền toái."
Mở cốp xe, tìm thai bao Đại Tiền Môn, Sở Đại đưa hết cho Cố Kim: "Thế con đợi trong xe?"
"Đợi trong xe đi con, bên ngoài lạnh, lát nữa cha từ đây vòng qua."