Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:34
Lượt xem: 6
Thời Như Sương hỏi: “Sở Đại cũng nghĩ thế à?”
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Anh ấy giờ chuyển về Bộ chỉ huy Hải quân, bận rộn lắm, sau Tết sẽ ít về nhà buổi trưa hơn, Thẩm Tuy cũng phải đi học, Đoàn Đoàn Niên Niên biết đi rồi con trông hai đứa nhỏ còn đỡ đỡ, thêm một đứa con không nổi đâu."
Dù mẹ đồng ý đến quân khu giúp trông con, hai đứa nhỏ tối vẫn dính lấy cha mẹ, lực bất tòng tâm nha.
“Các con có tính toán là được rồi, mẹ không nói nữa, chỉ là hai anh của con…” Nói đến đây, Thời Như Sương không khỏi thở dài. Cố Khanh Khanh an ủi: “Anh ấy có ý kiến của mình lại là người xuất sắc, gặp được người mình thích sẽ mang về cho mẹ xem, mẹ đừng lo, với vẻ ngoài của anh cả không lo không tìm được đối tượng đâu.”
“Mẹ không lo anh cả con, chỉ lo cho anh hai con thôi. Anh hai con giống con, sợ là không gặp được người tốt như Sở Đại. Xán Dương sao không nghĩ cách tìm cho em trai một người chứ.”
Mặt Cố Khanh Khanh càng đen lại, tức giận nói: “Con và anh hai không giống nhau, con giống anh cả!”
“Được được.” Thời Như Sương không tranh cãi, cười nói: “Con giống anh cả. May mà Đoàn Đoàn, Niên Niên giống cha, không sau này cũng như cậu hai nó, khó tìm vợ.”
Cố Khanh Khanh: “……” Không phải cô không nghe ra, từng câu từng chữ mẹ có ý nói cô xấu.
Hai mẹ lại nói chuyện một hồi, Thời Như Sương hỏi cuộc sống ở quân khu thế nào, Cố Khanh Khanh chần chừ muốn nói rồi lại thôi, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
“Sao thế? Nói với mẹ xem mẹ có giúp được gì không.”
Cố Khanh Khanh do dự, cuối cùng kể chuyện các chị dâu đối xử lạnh nhạt với cô.
“Con à.” mẹ bật cười, hôn cháu ngoại một cái: “Từ nhỏ nhân duyên của con khá tốt, có thể nói chuyện được với tất cả mọi người, giờ bị lạnh nhạt thì thấy không chịu nổi, con gái, con thật ngốc.”
“Hả?” Cố Khanh Khanh thắc mắc nhìn mẹ, muốn nghe mẹ nói tiếp.
“Người khác đối xử với con sao thì con đối xử lại như thế, nhà ta làm người thật thà nhưng không phải kẻ ngốc. Con không nên nịnh bợ người không quý mình, thật lòng đổi thật lòng, quân khu phương Nam rộng lớn, con sẽ gặp được một người bạn hợp ý với mình, không nhất thiết phải nói chuyện với mấy chị dâu đâu, chẳng lẽ quân đội không có nữ binh?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh vừa hiểu ra một chút, thì nghe mẹ tiếp tục: “Xem có nữ binh nào tốt không, giới thiệu cho hai anh của con, còn anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông nữa, để ý một chút, các anh con không còn trẻ tuổi nữa.
Cố Khanh Khanh nghe xong, cười khổ.
Hóa ra mẹ có ý này.
Cô định kể chuyện Tiêu Tiêu cơ mà nghĩ chuyện này chưa chắc chắn nên thôi.
Nếu cuối cùng anh cả mang về không phải cô ấy, mẹ lại hỏi thì tạo sự ngột ngạt cho chị dâu mới rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-387.html.]
“Khanh Khanh?” Thời Như Sương đùa với hai cháu trai. Hai anh em nghe tiếng chuông leng keng cười tít mắt.
Niên Niên cũng tự mình lắc lắc tay, lắc lắc cái mông.
“Thôi! Mẹ nghỉ sớm đi, mai còn đi thăm người thân nữa, bà con hàng xóm, à còn chỗ nhà ngoại của bà nội nữa. Đúng ngày kia chúng ta còn về nhà ngoại."
“Được, mẹ nói với bà nội con.” Bà hôn cháu trai lớn một cái, rồi mới đóng cửa xuống lầu.
Hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã cầm bánh táo đỏ, miệng đen tuyền, Cố Khanh Khanh không còn cách nào, nhẹ vỗ m.ô.n.g chúng: “Sau này không được ăn vặt trên giường nữa, rơi đầy vụn rồi.”
Hai đứa cười vô tư, không biết có nghe hiểu không, lăn lộn nghịch phá trên giường.
Cố Khanh Khanh lấy ghế chắn quanh giường, nhanh chóng đi phòng bên lấy chậu, rót nước ấm vào, dùng khăn ướt lau mặt cho hai đứa nhỏ.
Lau xong lại rót nước vào bình pha sữa bột, nước trong bình giữ nhiệt để từ tối qua rồi, không sử dụng giờ là nước ấm.
Đoàn Đoàn và Niên Niên tự cầm bình bú, uống được một nửa thì mắt díp lại, hai đứa nhỏ đồng thời yên lặng, từ từ uống sữa.
Hai đứa nhỏ buồn ngủ quá rồi, di chuyển vào chăn chắc chắn sẽ tỉnh, Cố Khanh Khanh quét vụn bánh trên giường xuống đất, từ trong tủ lấy chăn bông đắp cho chúng.
Sở Đại hơn mười giờ mới về, cố gắng mở cửa không gây tiếng động, trên giường chăn hơi nhô lên, một lớn hai nhỏ đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến bên bếp lò, thấy không còn than, lấy kẹp bỏ thêm bốn năm cục, kéo ghế ngồi xuống sưởi.
Cố Khanh Khanh đang ngủ giật mình tỉnh giấc, cảm nhận được điều gì liền quay đầu, đối diện với ánh mắt đen như mực của anh.
“Đánh thức em à?”
“Không.” Cô ngáp một cái, từ từ ngồi dậy: “Thẩm Tuy sao rồi anh? Thằng bé thế nào?"
“Truyền hai chai nước, hạ sốt rồi, cầm ít thuốc, vừa rửa mặt xong về phòng ngủ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cố Khanh Khanh nhìn anh ngồi bên lò, đột nhiên nhớ đến lời mẹ nói, cô hỏi: “Anh thấy em đẹp không?”
“Hả?” Anh nhướn mày, trêu chọc, chậm rãi đáp: “Đẹp như anh hai vậy.”
Cố Khanh Khanh ném cái gối qua, lông mày cau lại: “Mắt anh có vấn đề à Sở Đại.”