Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:32
Lượt xem: 2

Thím Hách vừa mang cái lò đã nhóm lửa qua đây, nghe thấy họ nói muốn đến trạm y tế liền thốt lên, “Thật là làm khổ người mà.” Bà không kìm được lẩm bẩm một câu.

Hách Nhất Trân quay người lại, lấy cái lò từ tay bà vợ đi mất.

Thím Hách: “……”

Trạm y tế cách nhà ông ấy chỉ hai ba phút đi bộ, ông đặt cái bếp lò xuống, lấy chìa khóa từ túi áo khoác ra mở cửa: “Vào nhanh đi, trời lạnh thế này không chịu nổi đâu.”

Gió lạnh điên cuồng thổi vào cổ.

Cố Bảo cũng khom lưng chạy theo, gương mặt Thẩm Tuy ngày càng đỏ, Sở Đại nắm tay cậu bé, bước nhanh vào trong.

Khi họ vào thì Hách Nhất Trân đã treo bình truyền dịch: “Phải truyền hai chai nước, uống thuốc hai ngày là ổn, mấy ngày này cố gắng đừng ra ngoài, trời lạnh dễ bị cảm, người lớn các cậu cũng thế.”

Thẩm Tuy ngồi cạnh bếp lò, Hách Nhất Trân cầm một đoạn dây cao su, buộc quanh cổ tay cậu thành một nút thắt sống: “Nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.”

Cậu bé làm theo.

Da cậu bé trắng, mạch m.á.u hiện rõ, Hách Nhất Trân dùng bông tẩm iot cọ hai lần lên mu bàn tay cậu, để lại vết vàng vàng, rồi từ từ đưa kim tiêm vào.

Sở Đại và Cố Bảo ngồi quanh bếp lò, ngước nhìn hai chai nước biển, ước chừng ít nhất phải mất một hai tiếng mới xong.

Hách Nhất Trân đi rửa tay, sau đó không biết từ đâu lôi ra một túi đậu phộng, đặt lên mép lò nướng: “Cứ tự nhiên nhé, đậu này nhà trồng."

Mỗi nhà có ba phần đất riêng, anh họ của ông làm việc ở xưởng quốc doanh trong thành phố, phần đất riêng giao cho ông chăm sóc, ông trồng toàn lạc.

Cố Bảo không khách sáo, ngón tay bóc bỏ vào miệng, “Anh Hách, năm nay anh có về nhà bố mẹ vợ không?”

Đây là tư thế chuẩn bị tán gẫu rồi.

Thẩm Tuy có chút mệt mỏi, chất lỏng lạnh khiến cậu bớt khó chịu.

Sở Đại chỉ yên lặng nghe họ nói chuyện, mặt mày căng lại, nghĩ bụng ngày mai không thể để hai đứa nhỏ chơi tuyết nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-386.html.]

Trong nhà, Đoàn Đoàn và Niên Niên vẫn luôn gọi “cha cha cha” khiến Cố Khanh Khanh đâu cả đầu, cô cười chọc chọc cái đầu nhỏ hai anh em: "Cha không có nhà các con không chịu yên phải không? Không phải có bánh táo đỏ sao, ngoan nào, lát nữa cha và cậu nhỏ sẽ về.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa nhỏ nghe hiểu, không còn làm ầm ĩ, hai anh em lại chạy lung tung trong nhà, lúc thì đụng vào chân ông ngoại, lúc thì đụng vào bà ngoại, cuối cùng va vào nhau ngã ngồi xuống đất.

Cố Khanh Khanh cùng Tần Lê vừa nói vừa cười, trong miệng không ngừng cắn hạt dưa.

Hơn mười giờ tối, Cố Khanh Khanh tắm xong, đón hai đứa nhỏ từ tay của Tần Lê và Tôn Viên Viên. Hai anh em không cần người bế thường xuyên nữa, có người đi theo là được, bọn nhỏ có thể tự vịn vịn đi đường.

Cố Khanh Khanh đi theo hai đứa nhỏ, lỡ mà bước hụt chân cô còn có thể đỡ được.

Đoàn Đoàn là đứa hiếu động, đi đường rất hăng, Niên Niên nắm tay phải của anh trai, mượn sức mà leo.

Nhìn hai đứa nhỏ lớn lên từng ngày, trong lòng cô cảm thán vô cùng.

Hành lang có đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, tạo cảm giác ấm áp.

Ba mẹ con vào phòng, Thời Như Sương mang cái bếp lò đến: “Sở Đại chưa về à con? Các con đừng chờ nữa, ngủ sớm đi, mai còn đi chúc Tết. Mai không được để hai đứa nhỏ chơi tuyết nữa, may mà không có chuyện gì. A Tuy thể chất kém, con không thiệt thòi nó chứ?”

“Không có, không có.” Cố Khanh Khanh chụp lấy cái chân con nhét vào trong chăn, dở khóc dở cười nói: “Thằng bé ăn với con, con ăn thịt thì thằng bé cũng ăn. Mẹ nghĩ con gái mẹ thế à.”

“Không là tốt rồi, đứa trẻ này mệnh khổ, cha vì đất nước mà hy sinh, mẹ cũng mất, còn nhỏ xíu mà bị người nhà ngoại bắt nạt, người gầy gò ốm yếu như thế kia.” Thời Như Sương đặt cái bếp lò xuống, ngồi cạnh nói chuyện với con gái: “Nó là đứa trẻ hiểu chuyện, lần đầu đến nhà ta dù gò bó nhưng cũng giúp làm việc này việc kia. Lần này đỡ hơn rồi, còn chủ động nói chuyện với các anh của con, mỗi sáng sớm phụ quét dọn nhà sạch sẽ.”

Cố Khanh Khanh gật đầu đồng tình: “Thằng bé rất chăm chỉ, ở đảo cũng thế, không cần gọi, sáng sớm dậy là tự giác dọn dẹp vườn rau sau nhà không còn cây cỏ dại nào.”

“Ừ, nó là đứa tỉ mỉ.” Thời Như Sương cười đùa với cháu, nắm tay nó: “Bà ngoại con chắc cũng mong gặp hai bảo bối này, hồi nhỏ con là báu vật của ông bà, ông bà cũng sẽ yêu thương con của con.”

“Con biết.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Con cũng nhớ ông bà ngoại và cả cậu mợ.”

Mẹ con nói chuyện một lúc, Thời Như Sương không kìm được lại nhắc đến Sở Đại: “Các con còn trẻ hay là tranh thủ lúc Đoàn Đoàn và Niên Niên biết đi rồi sinh thêm một đứa nữa? Lúc đó mẹ sẽ đến giúp các con trông cháu.”

Cố Khanh Khanh không ngờ mẹ lại nhắc chuyện này, mặt đỏ lên: “Đợi bọn nhỏ lớn hơn chút đã…”

Cô và Sở Đại mỗi lần đều dùng biện pháp tránh thai, cô nói với chồng ít nhất phải đợi bọn nhỏ hai ba tuổi mới tính đến chuyện sinh thêm đứa nữa

Loading...