Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 385

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:30
Lượt xem: 5

Tối nay trong bếp luôn đun nước, nhà họ Cố nhiều người, ba cái nồi lớn đun cùng lúc cũng không đủ.

Cố Tài sơ chế đồ ăn cho ngày mai, trời lạnh không cần bỏ vào tủ lạnh, ông xoa tay ngồi bên lò sưởi: "Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà mình tắm trước giao thừa, sang năm chắc chắn gặp nhiều may mắn."

Đây là phong tục ở nơi này, đêm giao thừa trẻ con tắm trước, tượng trưng cho một năm may mắn, thuận lợi.

Cố Khanh Khanh dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho chú ba, tiện tay bỏ thêm củi vào lò: "Ngày mai chúng ta phải đi chúc Tết nhà ông nội cả, ông nội hai đúng không chút? Có nên mang theo Đoàn Đoàn và Niên Niên không ạ?"

"Xem trời có lạnh không, nếu lạnh thì không mang, đều là người nhà không cần cầu kỳ vậy." Cố Tài chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhớ ra điều gì, mặt ông cứng lại.

Cố Khanh Khanh nhận ra, hỏi: "Sao vậy chú ba?"

"Quên chiên đậu phụ rồi, vẫn còn trong rổ, hôm nay nhiều việc quá nên chú quên mất. Ai da, con xem trí nhớ của chú này." Ông lẩm bẩm đứng dậy lấy rổ đậu phụ vào.

Cố Khanh Khanh buồn cười, lúc này Thẩm Tuy bước vào, cô nói: "Thẩm Tuy, đi lấy thùng múc nước tắm đi em."

Thẩm Tuy gật đầu, định ra ngoài, Sở Đại tinh mắt thấy má cậu đỏ bừng, nhíu mày: "Lại đây."

Cậu dừng bước, quay lại, trong ánh mắt khó hiểu của Cố Khanh Khanh, Sở Đại đưa tay chạm vào trán cậu bé, đúng là rất nóng.

"Phát sốt rồi." Anh rút tay lại, bế Niên Niên đứng dậy: "Đợi anh một lát, anh nhờ cha bế con, em về phòng mặc thêm áo khoác, anh đưa em đến trạm xá."

Cố Khanh Khanh giờ mới hiểu, cô chạm vào mu bàn tay em trai, đúng là nóng, cô hoảng hốt: "Có phải chiều chơi tuyết bị cảm lạnh rồi đúng không? Em nhanh mặc thêm áo đi với anh rể đến trạm xá, nhanh lên."

Đoàn Đoàn tròn xoe mắt nhìn cậu: "Cậu ~ cậu!"

Lúc này Thẩm Tuy mới nhận ra mình ốm rồi, hai năm nay cậu ít khi ốm, trước đây ốm cũng tự mình vượt qua, chưa từng được ai quan tâm thế này.

Trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, nhận thấy ánh mắt lo lắng của chị gái, cậu gật đầu lên lầu.

Biết cậu phát sốt, nhà họ Cố lo lắng, Cố Kim bế cháu ngoại: "Sở Đại, con biết đường đến trạm xá không? Ở thôn Đại Câu Tử gần nhà chú Tần."

Nói xong, ông gọi: "Cố Bảo? Cố Bảo? Lại đây chút."

"Có chuyện gì vậy anh cả?" Cố Bảo từ kho chứa đồ sau nhà ra tới, vừa rồi anh và mẹ đang lấy rau khô từ trong vại ra, ngày mai sẽ làm thịt kho rau khô. Cả người dính đầy bụi.

"Thẩm Tuy phát sốt, em đưa hai anh em đến chỗ Hách Nhất Trân lấy thuốc, xem có cần truyền dịch không."

"Được." Cố Bảo phủi bụi trên người, không hỏi thêm: "Đi thôi, không xa lắm."

Sở Đại gật đầu, ôm bả vai cậu nhóc đi theo sau.

Bên ngoài tuyết trắng xóa, Cố Bảo rọi đèn pin cho Thẩm Tuy đi, anh quen thuộc đường xá rồi: "Hôm nay lạnh hơn mọi năm, mấy năm nay đêm giao thừa ít khi có tuyết, mấy đứa mặc ấm vào."

Thẩm Tuy yên lặng theo sau, gió lạnh thổi làm mũi cậu đỏ ửng. Sở Đại để hở cổ cũng không cảm thấy gì, cứ đi về phía trước như bình thường.

Cố Bảo xoa mặt, miệng lẩm bẩm: "Biết thế này đã đội mũ rồi ra ngoài? Gió như d.a.o cắt vào mặt, chịu không nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-385.html.]

Thẩm Tuy đồng tình.

Đi khoảng mười lăm phút đến đầu làng, rồi qua cầu đến thôn Đại Câu Tử, dấu chân họ nhanh chóng bị tuyết che phủ, không còn dấu vết.

Đi thêm mười phút đến nhà Hách Nhất Trân, Cố Bảo nhanh nhẹn, đêm khuya lại là giao thừa, ông Hách sẽ ở trong nhà cho thoải mái chứ không ở trong trạm xá đâu.

"Cốc cốc cốc —— " Anh gõ vào cánh cửa gỗ.

"Đến đây, đến đây." Là giọng phụ nữ trung niên: "Ai đấy?"

"Chị ơi, em đây, Cố Bảo."

Chị Hách mở chốt cửa, nheo mắt nhìn, rồi cười: "Cố Bảo à, vào đi, ngoài trời tuyết lớn sao các cậu lại đến đây giờ này."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cháu trai em phát sốt, em đưa nó đến chỗ anh Hách xem bệnh." Cố Bảo kéo Thẩm Tuy vào, Sở Đại cũng bước vào sân.

Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử mỗi hộ đều xây nhà gạch đỏ hai tầng trên nền đất cũ, bố trí tương tự nhau.

"Ông Hách? Ở đâu rồi, Cố Bảo đến này." Thím Hách gọi to.

"Đến, đến, tôi vừa nằm xuống, con út nhà họ cố này thật đúng là ..." Hách Nhất Trân lẩm bẩm, xuống lầu thấy Cố Bảo, Sở Đại thêm một cậu bé nữa.

Ông hỏi: "Sao vậy?"

"Cháu em phát sốt, em nghĩ anh Hách ở nhà nên đưa nó đến xem bệnh xem có thể kê thuốc không."

"Vào nhà, tôi lấy nhiệt kế đo trước." Hách Nhất Trân ngáp dài, cài cúc áo, nói với vợ: "Đi nhà bếp chuẩn bị cái bếp nhỏ, rót ba ly nước sôi."

"Biết rồi!" Thím Hách liếc ông chồng cái, rồi vào bếp.

Dẫn họ vào phòng khách, Hách Nhất Trân vào phòng lấy hộp thuốc, lấy nhiệt kế thủy ngân lắc vài cái, rồi ra hiệu cậu bé: "Há miệng."

Thẩm Tuy làm theo.

Khi cậu ngậm nhiệt kế, Hách Nhất Trân ngồi cạnh Cố Bảo: "Các cậu ở nhà được mấy ngày? Lâu rồi không thấy con bé Khanh Khanh nhà cậu."

Sở Đại hiểu ông ấy đang nói với mình, cười: "Một tuần."

"Bây giờ đi lại tiện, thỉnh thoảng về chơi cũng được." Hách Nhất Trân xoa mặt cho tỉnh: "Cố Bảo, cây ăn quả nhà cậu trồng thế nào rồi, năm sau có đào ăn không."

"Có chứ, sao lại không." Cố Bảo nhận cốc sứ thím Hách đưa, cảm ơn một tiếng, uống một ngụm cho ấm người rồi đặt xuống bàn: "Nghe Mạnh Nam nói quả to và ngọt, tốt hơn giống cây đào cũ nhiều."

Họ định làm cùng đội sản xuất Hồng Kỳ, hai đội sản xuất có núi liền nhau, trồng cùng tiện hơn.

Đội sản xuất Vô Địch phát triển kinh tế tập thể rất tốt, báo Kinh Hoa ca ngợi, các đội sản xuất khác cũng làm theo.

“Thế à, đến lúc đó tôi qua ăn thử.” Hách Nhất Trân xem nhiệt kế, cau mày: "Ba mươi chín độ, phải đến trạm xá."

Loading...