Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:28
Lượt xem: 1
Cố Khanh Khanh bị anh nắm lấy bàn tay trái, tay phải vẫn đang không ngừng tìm đồ ăn. Tần Lê mang hai cốc trà đến, một cốc cho Sở Đại, một cốc cho Thẩm Tuy, bất đắc dĩ nói: "Con vừa ăn cơm xong mà, chưa ăn no sao?"
“Miệng không thể ngừng lại được.” Cố Khanh Khanh nhai rôm rốp miếng khoai lang khô, cười nói: "Mấy ngày nữa con sẽ quay lại quân khu, tranh thủ con còn ở nhà thì quý trọng con xíu đi, thím út."
Tần Lê xoa đầu Cố Khanh Khanh, cười nói: "Được được, con thích ăn ốc đồng đúng không? Tối qua chú út bắt được nửa thùng ốc đang nhả bùn, thím nói với anh ba tối này xào lên ăn."
Cố Khanh Khanh không nhịn được cười phá lên, trêu ghẹo: "Trước đây thím cũng theo con gọi chú mà, bây giờ đổi cách xưng hô không thấy lạ sao?"
Cố Bảo là con út, tuổi gần bằng Cố Hùng, xét về tuổi tác thì bọn họ cùng trang lứa, xét về vai vế thì không đúng.
"Cũng quen rồi, gọi lâu thành quen thôi". Nhìn thấy bàn tay của Cố Khanh Khanh và Sở Đại nắm chặt nhau, cô cười hiểu ý: "Hai vợ chồng uống chung một cốc trà đi, thím lười pha thêm, thím đi giúp chị hai làm việc, hai người nói chuyện nhé."
Sở Đại hơi gật đầu, Cố Khanh Khanh nheo mắt cười: "Được."
Đợi thím ấy đi rồi, Cố Khanh Khanh nói: "Em nghi ngờ chú nhỏ đã thích chị Tần Lê từ lâu rồi, vì sợ cha em không đồng ý nên kéo dài đến giờ."
"Không thể nào." Anh đặt tay trái của cô lên đùi, mân mê những ngón tay mảnh khảnh của cô, nói: "Chú nhỏ không phải người hay bận tâm nhiều chuyện như vậy."
"Cũng đúng." Cố Khanh Khanh nghĩ lại, Cố Bảo vô tâm vô tư, hơn nữa cha tuy thích tranh luận với chú Tần chứ thực ra mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Trong phòng khách chỉ còn tiếng tivi và tiếng đùa nghịch của hai đứa trẻ, Thẩm Tuy yên lặng xem tivi, thỉnh thoảng nghe chị gái và anh rể trò chuyện.
Đến chiều tối, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, sau khi cả nhà ăn cơm xong tuyết rơi ngày càng dày, mỗi bước đi chân lún xuống khá sâu.
Thẩm Tuy là đứa trẻ lớn lên ở phương Nam, chỉ khi đến thôn Đại Thôn Tử mới thấy tuyết, cậu dẫn hai cháu nhỏ ra sân chơi tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-384.html.]
Đoàn Đoàn và Niên Niên đội mũ đầu hổ, cổ đeo khóa trường thọ, đi đường vang lên tiếng leng keng, trông rất đáng yêu.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chúng, Cố Khanh Khanh lo lắng nói: "Không bị cảm lạnh chứ?"
"Không sao." Sở Đại thu hồi ánh mắt: "Cho chúng chơi mười phút rồi vào."
Thẩm Tuy bắt đầu lăn tuyết làm người tuyết, Cố Bảo không có việc gì làm cũng tham gia giúp đỡ, quả cầu tuyết càng ngày càng lớn, Cố Hùng và mọi người cũng tham gia, cuối cùng trong sân chỉ còn một lớp tuyết mỏng, quả cầu tuyết còn cao hơn cả Thẩm Tuy.
Cố Vệ Tinh tìm hai cành cây làm tay người tuyết, Cố Bảo bẻ một đoạn cà rốt làm mũi người tuyết, còn bị Trương Thúy Phân mắng cho cái tội lãng phí đồ ăn.
Nghe thấy là Thẩm Tuy muốn chơi, Trương Thúy Phân mới ngừng mắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đứa nhỏ nhìn các cậu làm người tuyết, vỗ tay cười toe toét, vòng bạc trên tay vang lên leng keng.
Mười phút trôi qua, Sở Đại đứng dậy đi ra ngoài, mỗi tay xách một đứa nhỏ vào nhà, Đoàn Đoàn và Niên Niên không ngừng đá chân như đang phản đối, tuyết trên người cũng bị chúng tự giũ sạch.
Cố Khanh Khanh sờ tay hai đứa nhỏ, vẫn ấm áp, ôm lên người sưởi, thấy chúng cứ không chịu yên, muốn xuống đất, cô lấy hai miếng bánh hoa táo trên bàn dụ dỗ hai anh em mới ngoan ngoãn trở lại.
Chơi đến hơn tám giờ, đèn bếp vẫn sáng, sáng nay quên tắm cho hai đứa nhỏ, chiều ngủ dậy muộn, cô đành ôm chúng vào bếp lau sơ người.
Thời Như Sương đưa khăn lông đã vắt khô: "Nhanh mặc quần áo cho chúng, đừng để lạnh, mấy đứa con mới làm cha mẹ không làm mẹ bớt lo chút nào, còn dám để chúng chơi tuyết."
Cố Khanh Khanh nghe tai trái lọt tai phải, mặc quần áo cho con: "Con biết rồi, biết rồi, lần sau không thế nữa!"
Thấy con dâu lớn còn định nói gì nữa, Trương Thúy Phân bên cạnh giải vây: "Trước đây khi Xán Dương còn nhỏ cũng vậy mà, trời lạnh như thế chúng ta còn phải làm việc, mấy anh em chơi trên bờ ruộng, lúc đó còn lạnh hơn bây giờ."
"Bọn trẻ bây giờ không khỏe bằng hồi trước ..." Thời Như Sương nói chưa hết câu đã bị Hàn Liên Tâm gọi đi.