Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:26
Lượt xem: 6
Nhà thông gia của Cố Bảo khỏe hơn, ở ngay thôn Đại Câu Tử bên cạnh, không cần ở qua đêm. Những cô con dâu khác thì ở thành phố bên hoặc tỉnh bên, đặc biệt là nhà Hàn Liên Tâm, mỗi lần đi đi về về phải ở hai ba ngày.
Cố Khanh Khanh nghĩ đến cái gì đó, lòng khẽ động: “Thím Hai, thím xem trong thôn thím Dư Phú Quý có về không nha, là chú Dư của con ấy."
Hàn Liên Tâm biết mối quan hệ của họ ở Binh Đoàn, gật đầu: "Được, thím sẽ sang nhà hắn nhìn xem có về không."
“Cảm ơn thím Hai.”
“Con bé này, với thím hai còn khách sáo gì.”
Trương Thúy Phân nói xong với con dâu về những thứ mang về, bà cũng phải về đại đội sản xuất Hồng Kỳ.
Khoảng cách gần, đi về cũng nhanh, giờ về đó bà có thể ngẩng cao đầu, con trai lớn là đội trưởng sản xuất, con trai thứ là thợ mộc nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, con trai ba là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, con út giờ cưới vợ cũng tiến bộ nhiều, đang học chăn nuôi trồng trọt với Mạnh Nam và Trương Thanh.
Nhà có bốn đứa cháu trai ở trong quân đội, con rể xuất thân từ quân khu phương Nam. Giờ mong mỏi lớn nhất của bà là mỗi năm con cháu có thể về thăm nhà. Họ hàng làng xóm đều dành những lời hay ý đẹp nói với bà, khen bà số hưởng, có phúc, con cháu trong nhà có tương lai.
Ai lại không thích nghe người khác khen con cháu mình, mấy năm nay Cố Thiết Trụ và Trương Thúy Phân sống rất thoải mái.
Nhà họ Cố ăn cơm nói cười vui vẻ, Tiểu Hủ cũng ngồi bên cạnh Thẩm Tuy nói chuyện, cả hai đều là người Nam Dương, dùng tiếng Nam Dương trò chuyện với nhau.
Cố Khanh Khanh chọc chọc tay Sở Đại: “Anh.”
“Hả?” Sở Đại nhướn mày nhìn cô.
Cô thắc mắc: “Sao em chưa nghe anh nói tiếng Nam Dương bao giờ nhỉ? Anh không biết nói à?”
“Đơn vị yêu cầu nói tiếng phổ thông, lâu rồi không nói.” Sở Đại không ngờ vợ sẽ hỏi điều này, múc thìa đậu phụ đút cho Đoàn Đoàn: “Nếu em muốn nghe, tối anh nói cho em nghe.”
“Được thôi.” Cố Khanh Khanh vui vẻ đồng ý.
Không chỉ có Sở Đại, Thẩm Tuy cũng ít khi nói tiếng Nam Dương lúc ở nhà, chỉ thỉnh thoảng dẫn thằng bé ra ngoài mua đồ sẽ nói vài câu với các chú thím bán đồ hoặc những người lớn tuổi không biết nói tiếng phổ thông chỉ có thể nghe hiểu. Còn Cố Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì.
Chỉ có thể nhờ vào Thẩm Tuy.
Thẩm Tuy trí nhớ tốt, khả năng ngôn ngữ cũng mạnh, đưa thằng bé về thôn Đại Truân tử hai lần, tổng cộng chưa tới một tuần, thường thường nghe người nhà họ Cố nói chuyện cậu bé cũng có thể nói vài câu.
Ông Tần thường ngày ngoài dạy Thẩm Tuy lịch sử còn dạy nhiều ngôn ngữ khác, giờ cậu đã thành thạo năm ngoại ngữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-383.html.]
Nghĩ đến đây, cô lại hỏi Sở Đại: “Việc học của A Tuy đã giải quyết xong chưa?” Sau Tết Nguyên tiêu sẽ khai giảng, khi đó ông Tần cũng đã rời đảo đến quân khu, ba năm nữa Thẩm Tuy sẽ cùng ông đến thủ đô, Cố Khanh Khanh thật sự rất không nỡ.
Ba năm mà nói thoáng cái là qua.
“Đã xong rồi, yên tâm, sau Tết nhập học.” Sở Đại lấy bánh nếp trong tay con trai, bẻ một nửa bánh bao mềm cho bé, nửa còn lại đưa cho Niên Niên vừa tỉnh dậy mơ màng.
Niên Niên vốn định khóc nhìn bánh bao mềm trong tay cha đưa đến miệng mình, há miệng cắn một miếng, không còn vấn đề gì nữa.
Bữa cơm này ăn suốt hai tiếng, Cố Khanh Khanh ăn no đến không thể thở nổi, dựa vào ghế phía sau, Thời Như Sương và mọi người còn có việc làm nên không giúp cô bế con.
Tần Lệ và Tôn Viên Viên giúp thu dọn bàn, nhấc bàn lên đặt sát tường, gập lại, nhà chính lập tức rộng rãi hẳn.
Nhà có trẻ con, phòng khách có hai ba cái bếp than, cửa lớn mở một khe nhỏ thông gió.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Tuy giúp quét dọn xong là mở tivi ngồi cạnh chị xem phim Cuộc Trường Chinh.
Niên Niên ngủ đủ mà ăn cũng đã no, Sở Đại đưa đi vệ sinh, nhóc con tự đạp chân nhỏ muốn xuống đất tự đi đường.
Cố Kim sợ hai cháu ngoại đi đến gần bếp lửa, lấy vài cái lồng tre đậy bếp lò lại, treo quần áo và tã của hai anh em lên trên phơi.
Cố Khanh Khanh hoàn toàn yên tâm, có Sở Đại và Thẩm Tuy trông con cô an tâm nhiều, cô cầm cái dĩa lớn vào phòng lấy ít hạt dưa và đậu phộng rang.
Năm nay khoai lang lát là do Cố Tài làm, lát khoai lang mỏng giòn rụm ở giữa còn có đường, ăn vào giòn tan ngọt lịm.
Cô lại bốc một nắm kẹo và bánh táo mềm, mang ra ngoài nhà chính.
Cô ngồi dựa gần người Sở Đại, bốc một nắm hạt dưa từ từ cắn: "A Tuy, muốn ăn gì tự lấy, vỏ cứ vứt xuống đất, lát nữa quét vào bếp lò.”
“Vâng.” Thẩm Tuy mấy năm nay dần dần lộ bản chất trẻ con, tay mò mò bóc mấy hạt đậu phộng, mắt nhìn chăm chăm vào tivi, lâu lâu nhìn hai cháu ngoại.
Cố Khanh Khanh chân dựa gần Sở Đại, qua lớp vải mỏng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ người anh.
Tuy là mùa đông, ở nhà cũng chỉ mặc một lớp quần, trong phòng khắp nơi có bếp lửa, chỉ cần không ra ngoài sẽ không lạnh.
Cô bóc vỏ kẹo đút vào miệng anh ấy: “Ngày mai về nhà ngoại của bà nội, anh lái xe à?”
“Ừ.” Đầu lưỡi anh đẩy kẹo, lưng hơi còng xuống, bàn tay đặt lên lồng tre, sưởi ấm rồi nắm tay vợ, ánh mắt tản mạn theo hai anh em đang chạy loạn trong phòng.