Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 379

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:24
Lượt xem: 6

Cố Khanh Khanh tưởng anh sắp nói lời tình cảm gì, kết quả anh cười khẽ: “Hóa ra còn có người tồi hơn anh nữa.”

Cố Khanh Khanh không nhịn được, đá anh một cái, lẩm bẩm: “Mai còn nhiều việc, ngủ đi.”

Nửa tiếng sau, Cố Khanh Khanh ngủ, còn anh thì không, đợi lửa trong lòng mình dịu đi, tâm trạng xáo trộn. Ánh mắt anh rơi vào người phụ nữ bên cạnh và hai đứa nhỏ, lòng tự giác mềm đi.

Anh kéo chăn lên, ôm chặt Cố Khanh Khanh vào trong vòng tay, từ từ nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau là giao thừa, hiếm khi thấy được ánh nắng giữa đêm đông, nhưng chỉ là có nắng chứ không ấm.

Sở Đại dậy sớm hơn cô, hai đứa nhỏ cũng đã thức, anh và Thẩm Tuy ôm Đoàn Đoàn và Niên Niên sưởi ấm trong bếp.

Cô cầm cốc tráng men và bàn chải, ngồi bên mái hiên đánh răng.

May mà nước giếng không lạnh, chứ không cô không muốn đánh răng luôn mất.

Tần Lê và Tôn Viên Viên đã dậy từ sáng sớm, hai người ngồi trên hành lang nhà phía sau cắt ớt khô.

“Khanh Khanh, sáng nay Tiểu Ngư đến hỏi em dậy chưa, chị nói em còn ngủ, con bé đi về rồi.” Tần Lê cầm một cái kéo màu đồng, bên cạnh là một cái rổ tre đầy ớt khô đỏ tươi, dưới chân là đầy cuống ớt.

Cố Khanh Khanh ậm ừ quay đầu lại nói: “Chiều qua em định đi thăm cậu ấy mà quên mất, lát nữa ăn xong sẽ đi."

Tôn Viên Viên cười nói: “Giờ cuộc sống của em rất tốt, chồng là công nhân, lương giao hết cho em ấy, nhà chỉ có mỗi mình anh ấy là con trai nên sau này không lo chuyện anh em tranh nhau. Đứa con đầu tiên là con trai nhà chồng vui lắm, Tiểu Ngư về nhà mẹ đẻ ăn Tết cũng không ai nói gì.”

“Chị và anh A Hùng sống không tốt à?” Cố Khanh Khanh nhổ bọt đánh răng, nhìn gương mặt hồng hào của chị ấy, giọng trêu chọc: “Anh A Hùng khỏe mạnh, mỗi năm kiếm công điểm không ít hơn công nhân nhà máy quốc doanh cấp một đâu. Hai vợ chồng anh chị siêng năng, chú thím cũng không can thiệp vào chuyện của con trai con dâu, em thấy cuộc sống của chị cũng rực rỡ nha!”

Tôn Viên Viên mỉm cười: “Đúng là như vậy, gần đây anh Hùng học nghề thợ mộc với cha, tiếc là thời buổi này khó nhận việc làm riêng, mỗi lần đi giúp dân làng đóng tủ cũng chỉ kiếm được ít tiền vật liệu, không biết khi nào mới được thoải mái nhận đơn đặt hàng, lúc đó mở một cửa hàng đồ gỗ cũng được.”

Cô là người thành phố, từ nhỏ đã nghe nhiều chuyện kinh doanh, giờ những chuyện này chỉ có thể nói ở nhà, buôn bán lén lút nếu bị bắt sẽ liên lụy đến cả cha chồng của Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gật gù, theo lời chị ấy nói: “Chú ba về có rảnh cũng chỉ anh Viện Triều bọn họ xào rau, thật sự có ngày đó, anh A Hùng mở cửa hàng đồ gỗ, anh Viện Triều cũng có thể mở một tiệm cơm nha.”

“Chúng ta chỉ có thể nghĩ và nói trong nhà mình nghe thôi.” Tần Lê cười cắt ngang suy nghĩ của họ: “Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống no ấm, có điện dùng đã là rất tốt rồi, đừng mơ mộng những chuyện không thực tế.”

Cố Khanh Khanh súc miệng, nghe thấy tiếng gọi từ bếp, chống gối đứng dậy: “Không nghĩ những chuyện đó nữa, ai biết tương lai ra sao, trước mắt cứ ăn no đã.”

Ba người phụ nữ cười nói đi giúp bưng thức ăn ra bàn, ăn xong bữa sáng, cả nhà bắt đầu bận rộn.

Đàn ông phải dọn dẹp sạch sẽ từ bên trong ra bên ngoài, Cố Bảo dùng cọc tre nối với chổi, quét hết mạng nhện đen sì trên trần bếp.

Cố Hùng chẻ củi trong sân, mỗi dịp Tết đến củi lửa không đủ dùng, đống củi chất bên tường chỉ còn cao nửa mét.

Bếp lò trong bếp hoạt động suốt ngày, trong thôn có mấy thím rảnh hay đến tìm Trương Thụy Phân trò chuyện, thực ra là để hỏi thăm chuyện hôn nhân của các con cháu nhà họ Cố.

Đặc biệt là Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, trong mắt họ là khối bánh thơm ngon.

“Chúng tôi không can thiệp vào chuyện của Xán Dương, nó có chính kiến riêng của nó.” Trương Thụy Phân ngồi bên bếp lửa trong nhà chính, cầm một đĩa tráng men đựng đầy hạt dưa, thỉnh thoảng chỉ huy con cháu: “Vệ Quốc, con đi xem bếp đã quét xong chưa, cha con muốn băm nhân làm thịt viên rồi, thùng dầu để trong kho phía sau, bảo cha con tiết kiệm một chút."

“Dạ.” Cố Vệ Quốc chạy đi ngay.

Trương Thụy Phân lại mỉm cười nói: “Xán Dương và Thanh Liệt sau này chắc chắn sẽ tìm đối tượng trong quân đội, các chị vẫn là giúp tôi nhọc lòng mấy đứa còn lại đi."

“Cũng đúng, nhà họ Cố nổi tiếng hòa thuận, gần đây các đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh đều có người hỏi thăm tôi muốn gả con gái, cháu gái trong nhà sang đây đấy.

Cố Khanh Khanh nghe lỏm được một chút, rồi chơi với hai đứa nhỏ một lúc xong giao chúng cho mẹ và thím: “Con sang nhà thím Quế Hoa xem Tiểu Ngư thế nào.”

“Được, về sớm nhé, nếu Tiền Quế Hoa giữ con lại ăn cơm thì đừng nhận lời.” Thời Như Sương bế cháu ngoại, dặn dò con gái.

“Con biết rồi mà.”

Cố Khanh Khanh ra khỏi sân, gió lạnh thổi vào cổ áo, may mà nhà Triệu Ngư ở ngay bên cạnh, cô chạy vài bước là đến.

Bếp nhà họ Triệu khói trắng cuồn cuộn, đang hấp màn thầu, Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm liền đẩy cửa bếp vào, thò đầu gọi: “Thím Triệu? Tiểu Ngư.”

“Ở đây này.” Tiền Quế Hoa đang nhào bột, phủi bột trên tay định rót nước nóng cho Cố Khanh Khanh: “Con bé này về lâu rồi mới nhớ đến thím Triệu.”

Cố Khanh Khanh cười ngại ngùng, nhận lấy cốc tráng men: “Lỗi của cháu, lỗi của cháu.”

“Khanh Khanh, lại đây ngồi sưởi ấm đi.” Triệu Ngư cười gọi cô.

Cố Khanh Khanh đáp lại một tiếng, ôm cốc nước nóng ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa bé đang ngủ yên trong lòng cô bạn, mi mắt cong lên: “Đứa trẻ xinh đẹp quá.”

Triệu Ngư tay trái ôm con, tay phải cầm kìm bên lò, thêm một miếng củi vào, lửa bùng lên, cháy sáng hơn.

“Sáng nay tớ gặp hai đứa nhỏ nhà cậu rồi, trắng trẻo mũm mĩm, dễ thương lắm, giống y Sở Đại.” Triệu Ngư cười nói: “Nhưng khó gặp cậu thật, hai năm không gặp rồi cũng không về thăm tớ.”

“Đây, chẳng phải đến rồi sao.” Thấy Tiền Quế Hoa đưa màn thầu mới hấp xong, cô không từ chối, bẻ một nửa đưa cho Triệu Ngư: “Chồng cậu đâu rồi? Sao không thấy.”

Chương 380

Triệu Ngư muốn nói lại thôi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tiền Quế Hoa, cô che giấu nỗi buồn thoáng qua trong mắt: "Nhà có việc nên anh ấy về trước rồi."

"À." Sự im lặng đột ngột của Triệu Ngư khiến ngay cả một người vô tư như Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mà lại không tiện hỏi nhiều, đây là chuyện riêng nhà người ta.

Lúc còn trên đảo chị A Niệm đã từng nói với cô rằng, dù có thân thiết đến đâu cũng đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác, vì vợ chồng là hai người sống cùng nhau, nếu có vấn đề gì thì có khi họ lại trách mình.

Cô rất đồng tình với điều này, tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc này, ở trên đảo sống khá thoải mái, các chị em ở khu Bắc đều thân thiết với cô.

Lặng lẽ cắn màn thầu, cô đột nhiên không biết nói gì với Triệu Ngư nữa.

Tiền Quế Hoa sau khi nhào bột xong thì đi ra vườn sau để nhổ cà rốt, làm thịt viên cà rốt là món ăn không thể thiếu vào đêm giao thừa: "Khanh Khanh, trong nồi còn màn thầu, cháu muốn ăn thì cứ lấy, thím đi hái ít rau, hai năm rồi hai chị em không gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái nhé."

Cố Khanh Khanh vội đáp: "Vâng, thím cứ làm việc đi ạ, không cần lo cho cháu."

Sau khi Tiền Quế Hoa đi, Triệu Ngư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô bạn bên cạnh đang yên lặng ăn màn thầu, ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô ấy, cô cắn môi nói: "Khanh Khanh, tớ hối hận rồi."

Cố Khanh Khanh không hiểu nhìn cậu ấy.

Triệu Ngư cười khổ: "Thực ra, tớ gả chồng không tệ, lương tháng nộp cho tớ hết, đối xử tốt với tớ. Chắc cậu có nghe nói, nhà họ chỉ có mình anh ấy là con trai."

Khi đã mở lời, Triệu Ngư cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp tục nói: "Cha anh ấy là người thật thà, giống như cha tớ vậy, mẹ anh ấy thì giỏi thể hiện mặt ngoài, lễ tết rất siêng xách đồ về nhà tớ, trước mặt người khác cũng khen tớ tốt thế này thế kia, kiểu vừa ý cô con dâu này lắm."

Cố Khanh Khanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, đôi mày nhíu lại chứng tỏ trong lòng cô không hề bình thản.

Theo lời của mẹ còn lời của chính thím Triệu nói Triệu Ngư sống rất hạnh phúc, cô chân thành vui mừng cho bạn thân.

Cô và Triệu Ngư lớn lên cùng nhau, Triệu Ngư thừa hưởng tính cách của mẹ, thích nói chuyện song là người thẳng thắn, có gì ngon cũng nhớ đến cô, hai chị em từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, xuống sông bắt cua, lên núi đào măng, trèo cây lấy tổ chim, việc gì cũng từng làm.

"Đến khi về nhà, mẹ chồng tớ không còn thân thiện như vậy, trong thời gian ở cữ, nhà nấu thịt thì phần tớ toàn là những miếng gân gân, phần mẹ chồng và con trai thì là miếng thịt to, bà ấy còn nói với con trai là phần tớ được nhiều nhất."

“Khi ở cữ, tớ ăn riêng trong phòng, chồng đi làm sớm về trễ nên không biết những chuyện này.”

“Một lần tớ nói với anh ấy, anh ấy không tin tớ, hôm đó tớ không ăn, đợi anh ấy về để chứng kiến.”

Cố Khanh Khanh hỏi: "Vậy anh ấy phản ứng thế nào?"

“Anh ấy sau đó cũng mang cơm vào trong phòng ăn với tớ, cho tớ hết thịt." Nhắc đến chồng, Triệu Ngư có vẻ vừa lòng lắm, sau đó gương mặt suy sụp ngay: "Mẹ chồng phát hiện, cãi nhau với anh ấy một trận. Anh ấy đi rồi bà ấy còn âm dương quái khí nói móc trước mặt tớ, bảo tớ là gà rừng thôn thôn tới còn õng ẹo hơn cả gái thành phố, không biết nhà tớ dạy tớ kiểu gì."

Nghe xong, trong lòng Cố Khanh Khanh cũng tức giận, lẩm bẩm: "Sao lại có người hai mặt như vậy chứ."

Triệu Ngư gật đầu: "Bà ấy chỉ biết làm mặt ngoài, khi tớ nói với chồng rằng mẹ anh ấy bắt nạt tớ, anh ấy không tin, lần đó nhìn thấy cơm nước trong chén tớ rồi còn nói có thể do mẹ không cẩn thận."

Cố Khanh Khanh không kiềm được nói: "Cái gì mà không cẩn thận ..." Thấy đứa bé trong lòng cô bạn động đậy, cô nhịn lại.

Triệu Ngư thở dài: "Chính vì thế tớ mới muốn về nhà mẹ đẻ ở tết cho yên tĩnh, anh ấy cũng đi theo tớ về, hôm qua mẹ anh ấy giả bệnh để lừa anh ấy về rồi."

"Tớ thật không biết nói với ai, mẹ tới cứ nói là tớ suy nghĩ nhiều, lòng dạ quá hẹp hòi. Cơ mà Khanh Khanh ơi, bây giờ tớ không muốn về trên đó nữa. Lần trước anh ấy nói năm sau xưởng phân nhà ở, tớ muốn đợi có nhà rồi về."

"Vậy thì tốt quá rồi." Cố Khanh Khanh cũng thấy nhẹ nhõm cho cô bạn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Ngư gật đầu: "Tớ muốn kiếm người nói chuyện cho nhẹ lòng, cứ để trong lòng tớ buồn quá."

Cố Khanh Khanh cười: "Nhà tớ nhà cậu cách nhau đâu có xa, lúc nào cũng có thể đến tìm tớ nói chuyện nha! Tớ ở nhà được một tuần, có hôm mùng 2 tớ sang nhà bà ngoại chúc tết ở bên đấy hai ngày."

"Được, đến lúc đó cậu đừng có chê tớ phiền là được." Triệu Ngư chỉ cần một người để nói chuyện, nói ra được rồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhà ai mà chẳng có chuyện bực bội đâu.

Huống chi rất nhanh sẽ được sống riêng, tách biệt với mẹ chồng, cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi.

Tiền Quế Hoa hái rau xong trở về thấy con gái đang cười nói với Cố Khanh Khanh, nét u buồn đã tan biến, ánh mắt trở nên sáng sủa hơn.

Bà thầm nghĩ: "Quả nhiên vẫn cần có bạn bè để trò chuyện."

Từ khi mang thai, Triệu Ngư hầu như không kết bạn với ai, suốt ngày ở trong phòng buồn rầu rĩ, hai mẹ con cách xa nhau nên bà khó thường xuyên vào thành phố thăm con.

Thấy con gái cười vui trở lại, bà thoải mái hơn phần nào. Rốt cuộc có thể qua năm mới an lành rồi, chỉ có điều con rể không có ở đây.

So với nhà hàng xóm, con rể nhà họ Cố cứ kéo cả nhà sang đây, nhà bà thật sự có chút lạnh lẽo.

Chương 381

Nói đi phải nói lại, ai biết bên đó có phải là làm mặt ngoài cho người ta nhìn hay không, người ngoài chỉ có thể nhìn được phần nào thôi.

Nói chuyện với Triệu Ngư một lúc, Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, cô đứng dậy: "Tớ về nhà trước đây, hôm nay còn phải đun nước tắm, lần sau lại đến thăm cậu nha."

"Được". Triệu Ngư cũng không giữ lại: "Cậu không đến tìm tớ, tớ cũng sẽ đến tìm cậu, cậu đừng chê tớ phiền là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-379.html.]

"Sao có thể chứ." Cố Khanh Khanh hơi tiếc khi phải rời khỏi bếp lửa ấm áp, nghĩ đến hai đứa con trai đang đợi ở nhà, lại cảm thấy chút gió lạnh không là gì.

"Thím Triệu, cháu về nhà đây! Cảm ơn màn thầu của thím, ăn ngon lắm ạ!"

"Mang về vài cái đi." Tiền Quế Hoa nói rồi định mở nắp nồi.

"Không cần đâu, nhà cháu cũng có, để nhà thím ăn đi ha." Bánh màn thầu trắng chỉ có tết mới có thể ăn thoải mái, nhà cô thường chỉ làm màn thầu bột ngô.

Ra khỏi bếp, gió lạnh thổi ập vào, cô co rụt cổ chạy vội về nhà.

"Con bé này vẫn cứ hấp tấp như vậy." Thời Như Sương ôm cháu ngoại ngồi trong bếp, thấy Cố Khanh Khanh xông vào, không nhịn được mắng yêu con gái mấy câu.

"Lạnh quá!" Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh bếp, dựa vào mẹ, khuôn mặt tròn trĩnh không ngừng cọ vào tay mẹ, đôi mắt to tròn đối diện với đôi mắt trong trẻo của con trai.

Cô làm mặt xấu, khiến cậu bé cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nhỏ trắng tinh.

Nhóc con Niên Niên vỗ tay, miệng líu lo không ngừng, Cố Khanh Khanh cũng cong mắt cười.

"Nhà đâu phải có hai đứa nhỏ, ba đứa mới đúng, vất vả A Đại rồi." Cố Tài đang chiên thịt, cười híp mắt nói.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm: "Chú ba, đây là thịt viên củ năng hả chú ba?"

"Đúng vậy, còn có món khác, con ngửi thử xem, nếu đoán đúng chú sẽ cho con một chén ăn thử." Cố Tài dùng vá vớt thịt viên vàng ruộm ra.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh với đôi mắt to tròn, cô ngửi ngửi: "Thịt viên củ cải." Đây chắc chắn không thể thiếu.

"Đúng vậy, còn gì nữa?" Cố Tài tự dùng đũa nếm thử, vừa chín tới.

"Là thịt viên củ sen." Cô vô cùng chắc chắn.

"Ồ?" Lần này đến lượt Cố Tài ngạc nhiên: "Món này khi chiên không thể ngửi ra được, bình thường nhà ta cũng ít làm, mũi con thật lợi hại, còn thính hơn cả mũi chó."

Cố Khanh Khanh dở khóc dở cười, không biết chú ba đang khen hay chê cô nữa: "Lúc nãy con vào sân thấy có vỏ củ sen tướt ra."

"Thảo nào." Cố Tài thua tâm phục khẩu phục, múc đầy một chén đưa cháu gái: "Cẩn thận nóng, bỏng miệng thì mấy ngày này không ăn được đồ ngon gì đâu."

Cố Khanh Khanh cười: "Con biết rồi mà!"

Thấy mẹ ăn ngon miệng quá, Niên Niên chảy nước miếng, Cố Khanh Khanh nghiêm túc nói: "Bảo bối Niên Niên của chúng ta không thể ăn được, để ông ngoại ba nấu canh thịt với táo đỏ con mới ăn được, nghe không."

"Yên tâm, đang chưng trong nồi, chắc ăn được rồi." Cố Tài mở nắp nồi bên cạnh, bên trong có hai chén sứ nhỏ, bên trong là canh thịt nấu chung với táo đỏ.

Ông không sợ nóng, dùng tay bưng chén sứ ra đặt lên bếp: "A Đại đang ôm Đoàn Đoàn, lát nữa con mang một chén này qua cho Đoàn Đoàn ăn, chúng ta người lớn ăn trễ chút không sao, đừng để trẻ con đói."

"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh đút mẹ một miếng thịt viên, sưởi ấm thêm một lát, một tay bưng chén canh, một tay cầm chén thịt viên: "Mẹ, con đi xem Đoàn Đoàn, mẹ cho Niên Niên ăn giúp con nhé."

"Được, con không cần lo." Thời Như Sương trả lời, nhìn cháu ngoại chảy nước miếng, bà buồn cười: "Đừng vội nha, Niên Niên của chúng ta cũng có phần mà."

Cố Khanh Khanh không tìm thấy hai cha con ở dưới lầu, cô mang chén lên lầu, quả nhiên, chồng cô ngồi xếp bằng trên giường, đầu tựa vào đầu giường, bé Đoàn Đoàn trong tay cha ngọ nguậy ngọ nguậy, thỉnh thoảng lại hôn cha một cái đầy nước miếng.

Gương mặt Sở Đại dính đầy nước miếng, thật bất đắc dĩ.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh giường, dựa vào hai cha con: "Người ta nói con trai thích mẹ hơn, sao hai đứa nhỏ nhà mình lại thích cha hơn chứ."

Nói rồi, cô tùy ý đặt cái chén xuống, dùng tăm tre xiên viên thịt viên đến miệng chồng.

Anh mở miệng cắn, yết hầu chuyển động nhai nuốt.

Nhóc Đoàn Đoàn hai mắt to tròn nhìn mẹ, há miệng: "Thịt~ thịt!"

Dù chỉ biết nói từ lặp lại, nhưng giọng nói non nớt rất đáng yêu.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Cố Khanh Khanh chậm rãi xiên một viên thịt viên nữa đưa đến mặt bé con Đoàn Đoàn. Bé con tràn đầy mong đợi cô lại đưa vào miệng chồng.

“...!” Nhóc Đoàn Đoàn mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn cha, thấy miệng cha còn dính ít thịt vụn, mắt bé sáng lên, thò lại gần cha.

Cố Khanh Khanh nhìn con trai làm trò, cười tươi, khi thấy chồng thờ ơ nhìn con, cô muốn chọc con, cúi xuống hôn chồng một cái.

Nhóc Đoàn Đoàn không thấy thịt đâu nữa, mếu máo sắp khóc, Cố Khanh Khanh thêm dầu vào lửa, làm như chưa đủ, l.i.ế.m môi: "Ngon thật."

"…Oa oa~" Bé con Đoàn Đoàn không chịu nổi, nằm sấp trên vai cha khóc lớn.

Chương 382

Nhóc con khóc nhiệt tình, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng đứng gãi gãi mũi, rồi cầu cứu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sở Đại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa cánh tay trắng trẻo ra: “Đưa canh cho anh."

Cố Khanh Khanh vội vàng đưa chén canh thịt nấu với táo đỏ qua, Sở Đại nhận lấy, tay phải bế nhóc con đặt lên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải vẫn còn đây sao, con gấp cái gì chứ.”

Nhóc Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thịt thơm, mới từ từ yên lặng lại, ấy vậy mà vẫn thút thít không thành tiếng, đôi mắt to tròn đầy oán trách nhìn mẹ.

Cố Khanh Khanh chột dạ, đầu rúc vào vai chồng, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cha con một cái.

Sở Đại trước tiên nếm một ngụm, canh chỉ ấm ấm không quá nóng, anh yên tâm đút cho con trai ăn.

Đoàn Đoàn uống liên tiếp mấy ngụm canh, mắt hau háu nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, vỗ vỗ cánh tay cha kêu: “Thịt! Thịt!”

Sở Đại khẽ cười, dùng thìa chầm chậm xé miếng thịt ra, trong ánh mắt đầy mong đợi của con trai, quay ngược lại đưa sát đến bên miệng của mẹ nó.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, không do dự há miệng.

Đoàn Đoàn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, thở phì phì đứng dậy bò ra khỏi lòng cha, thất tha thất thiểu đi mấy bước nằm lăn xuống giường vùi đầu vào trong chăn khóc lớn.

Cố Khanh Khanh lúc này mới thấy mình quá đáng, trừng mắt nhìn chồng một cái, vội đứng dậy bế con trai lên dỗ dành: “Cha hư, chúng ta không chơi với cha nữa ha, mẹ cho con ăn thịt.”

Nói xong, cô nhận lấy thìa từ tay anh, ôm nhóc con vào lòng, đút từng miếng từng miếng, mỗi một miếng đều có thịt.

Sở Đại nhìn hai mẹ con mà buồn cười, đưa tay kéo ống quần con trai xuống.

Thời Như Sương bận rộn làm việc này làm việc kia, hôm nay vừa phải làm bánh rồi lại hấp bánh, đút cho Niên Niên ăn hết canh cô lặng lẽ đem thằng bé lên lầu.

Hai nhóc con thấy nhau rất vui, hai đầu nhỏ chụm lại, miệng líu lo không biết đang nói gì, Cố Khanh Khanh dựa vào người Sở Đại mắt mơ màng muốn ngủ, nhướng mắt nhìn con trai, hỏi: “Anh nghĩ có khi Đoàn Đoàn đang nói xấu chúng ta không?”

Cô vừa nói xong, Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thời quay sang nhìn cô.

Cố Khanh Khanh: “……” Chắc là đúng rồi.

Sở Đại liếc nhìn đồng hồ, không để ý khóe miệng mình nhếch lên: "Sao có thể chứ, người xấu là anh.”

Cố Khanh Khanh cười gượng, cởi áo khoác chui vào chăn, ôm eo anh cọ cọ: "Em sai rồi, em ngủ một lát, anh trông hai đứa nhé, hai đứa chưa tè đấy, anh để ý chút.”

Nói xong nhắm mắt quay lưng ngủ.

Sở Đại nhìn vợ một lúc lâu, chấp nhận số phận kéo chăn lên cho vợ, rồi nhìn hai nhóc con.

Một giờ rưỡi chiều, Cố Bảo gân cổ gọi ăn cơm, Cố Khanh Khanh vừa tỉnh dậy, dụi dụi mắt, phát hiện trong lòng có một cục bông ấm áp.

Cúi xuống nhìn, bé con Niên Niên đang nằm ngủ say trong lòng cô, nhóc con như cái lò sưởi, ấm áp vô cùng, Cố Khanh Khanh ôm mà không muốn buông.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn quanh, Sở Đại và con trai lớn không có trong phòng, chắc đã xuống lầu.

Hôn lên trán bé con Niên Niên một cái, cô chầm chậm lật chăn, ôm con dậy, rồi lấy chiếc khăn quấn bé kín kẽ, xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.

Phòng khách ồn ào náo nhiệt, Sở Uyên rất thích không khí ấm cúng của nhà họ Cố, cũng thích cảm giác con cháu đầy nhà này, chắc là đã uống chút rượu, mặt đỏ bừng đang trò chuyện với Cố Thiết Trụ.

Thấy cô ôm con tới, Sở Đại kéo ghế bên cạnh: “Sao không để con ngủ tiếp."

“Lát nữa con tỉnh dậy khóc em sợ không nghe thấy.” Cố Khanh Khanh liếc nhóc con đang cầm bánh nếp trong tay anh: “Sao anh lại cho con ăn cái này?” Cô lo sẽ dính cổ họng.

“Còn chưa nướng, rất cứng, con cắn không được.”

Cố Khanh Khanh vậy mới yên tâm.

Bữa trưa có nhiều món, hấp, chiên, nấu, om, xào đều đủ, Cố Tài còn trộn thêm ván đậu cùng đậu phộng.

Tôn Viên Viên thấy cô bế con không tiện ăn cơm, hỏi: “Hay để chị bế giúp em một lát?”

“Không cần không cần, chị ăn trước đi.” Cố Khanh Khanh tay trái ôm nhóc con, tay phải cầm đũa: “Em ăn từ từ được.”

Tôn Viên Viên cũng không miễn cưỡng: “Triệu Ngư nói gì với em thế? Mấy hôm trước chị thấy chồng của Triệu Ngư về rồi đột nhiên có việc gì đó gấp."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Không có gì, chuyện thường ngày thôi, hình như mẹ anh ấy bệnh nên phải về gấp.” Cô không nói thật.

“Ồ, vậy à.” Tôn Viên Viên không để ý, Cố Hùng ngồi bên cạnh gắp một miếng sườn vào chén cô, cô đỏ mặt: “Anh ăn đi, em tự gắp được.” Dù nói vậy, nhưng nhìn ra được cô rất vui.

Sở Đại thấy Cố Khanh Khanh luôn nói chuyện với Tôn Viên Viên, anh cũng gắp một miếng cà tím kho vào của cô.

Cố Khanh Khanh quay lại trừng mắt nhìn anh: “Anh A Hùng biết gắp thịt cho vợ ăn, anh lại gắp cho em miếng cà tím.”

“Em thích ăn mà.” Sở Đại thản nhiên đáp lời.

Cố Khanh Khanh thấy ý cười trong mắt anh, vội vàng tránh ánh mắt, đã kết hôn hai năm mà cô vẫn không chịu nổi ánh mắt này, ánh mắt khiến cô có chút không kiểm soát được.

Mùng hai, mấy chị dâu nhà họ Cố đều về nhà mẹ đẻ, Thời Như Sương và mọi người đang bàn xem mang gì về, giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, đương nhiên cũng muốn nhà mẹ đẻ có cái ăn ngon.

Trương Thúy Phân phân phó con dâu: “Năm ngoái không phải còn thừa ít cá khô và thịt khô sao, chia thành bốn phần cho các con mang về nhà, thêm ít gạo trong kho, nhổ thêm ít rau xanh, thêm ít đồ ăn có sẵn trong nhà. Mẹ có để dành ít trứng gà, để lại một ít cho Khanh Khanh, còn lại các con dâu chia nhau đi.”

Loading...