Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:23
Lượt xem: 2
“Cái đó phải hỏi đã, thông gia chắc sẽ đi thăm chú thím. Người nhà họ Sở tính tình khá tốt, mấy năm nay ứng xử với nhà chúng ta không có gì có thể chê. Lễ tết đều có gửi đồ từ quân khu lại đây." Trương Vũ Tình ở bên cạnh mở miệng nói: “Khanh Khanh là người có phúc lắm đấy.”
Người có phúc kia đang đau đầu về chuyện ăn uống của hai đứa nhỏ. Một đứa đang ngồi trong lòng cô, một đứa ngồi trên đùi cha, nhìn người lớn ăn cơm đôi tay nhỏ xíu cứ muốn chộp lấy cái chén.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhỏ bé xíu không hiểu sức lực đâu ra. Cố Khanh Khanh bẻ mãi không kéo được cái tay Niên Niên ra, cuối cùng phải dùng bánh ngô hấp dẫn thu hút nó mới chịu buông tay.
Chúng đã không còn là những đứa trẻ ngoan chỉ biết ngủ và khi đói thì b.ú sữa nữa, Cố Khanh Khanh như nhìn thấy tương lai của mình phải chạy theo hai anh em chúng, sức đầu mẻ trán.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi bực mình nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sở Đại cảm nhận được ánh mắt của vợ, quay đầu nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.
Cố Khanh Khanh liếc nhìn hai đứa nhỏ đang vung tay vẫy chân bóp nát bánh ngô, giọng nói đầy oán trách: “Đều tại anh hết đấy …”
Người đàn ông hiểu ngay cô muốn nói gì, khẽ cười: “Ừ, tại anh.”
Mùa đông trời lạnh, cả gia đình ăn xong cơm ngồi quây quần bên bếp lửa trò chuyện, Cố Khanh Khanh nghe chuyện phiếm mà cảm giác hơi buồn chán.
Bỗng dưng cô chợt nhớ ra mình hình như quên mất điều gì đó - cô chưa đi thăm Tiểu Ngư.
Cô ôm chặt đứa con trai nhỏ trong lòng, thầm nghĩ ngày mai sẽ đi thăm.
Sau khi rửa mặt xong, cô trở về phòng trên lầu, Sở Đại mang bếp lửa vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, Cố Khanh Khanh nằm sấp trên giường, chống cằm nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa.
Anh cởi áo khoác, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Hai đứa nhỏ rất thích cha, thấy cha đến là tranh nhau chạy tới chỗ cha, Cố Khanh Khanh nghĩ có lẽ là do trên người anh có mùi kẹo sữa.
Khi đứng dậy, cô vô tình chạm nhẹ vào chân anh: “Mẹ em nói mồng hai chúng ta về thăm bà ngoại."
“Được.” Sở Đại đáp lại, giọng lười biếng, ôm một đứa trong lòng, đứa kia nằm trên chân, Đoàn Đoàn ôm cổ cha, hai chân nhỏ đạp liên tục trên đùi anh, chơi rất vui vẻ.
Nếu tính ra, anh và Cố Khanh Khanh kết hôn được hai năm, chỉ về thăm ngoại cô một lần, nhà họ Thời và nhà họ Cố đều tính tình tương đối nhiệt tình.
Cô bổ sung: “Cha cũng muốn đi cùng chúng ta.”
Sở Đại im lặng một lúc, rồi nói: “Không đủ chỗ đâu.”
Đoàn Đoàn giãy giụa, định đạp xuống giữa chân anh để xuống dưới, bị anh dễ dàng nhấc lên, đặt sang bên cạnh.
Đoàn Đoàn rời khỏi vòng tay ấm áp của cha, hai tay bám lấy đầu giường, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn cha mình.
Niên Niên leo lên cánh tay cha, ôm chặt không buông, cái m.ô.n.g nhỏ lắc lư, như đang khoe khoang với anh trai vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-378.html.]
Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà buồn cười: “Làm sao không đủ chứ, hai đứa nhỏ có thể bế theo, để anh Tiểu Hủ ở nhà là được.”
“Không được.” Người đàn ông chọc vào má con trai: “Anh ấy là cảnh vệ, phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của thủ trưởng."
“Không phải có anh ở đó rồi sao, làm gì có chuyện gì xảy ra được?” Cố Khanh Khanh dựa vào người anh, nũng nịu: “Cha muốn đi thì để ông đi đi, hai cha con anh đừng lúc nào cũng đối đầu nhau như vậy.”
Vật mềm mại cứ cọ cọ vào khuỷu tay anh, Sở Đại nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Trẻ con đang ở đây.”
Ban đầu Cố Khanh Khanh không hiểu, nhìn theo ánh mắt anh đến cái nơi nào đó, cô buồn cười ghé sát vào người anh: "Đoàn trưởng Sở không kiềm chế được nhỉ.”
“Phó.” anh sửa lại: “Muốn lên đoàn trưởng còn phải cố gắng mấy năm nữa.”
Cố Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía yết hầu dưới cái cằm, trong lòng khẽ động, tay vừa đưa ra liền bị nắm lấy: “Đừng gây rối.”
Mười giờ tối, hai đứa nhỏ chơi mệt ngủ thiếp đi, Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng thở đều, nói với người đàn ông sau lưng: “Nghe như heo con đang ngáy ấy anh nhỉ?”
Sở Đại thành thật nói: “Anh chưa nghe thấy heo ngáy, chỉ nghe thấy em…”
Chưa nói hết câu đã bị cô chặn lại bằng một nụ hôn.
Ban đêm thôn rất rất yên tĩnh, trời lạnh đến mức chó còn chui nằm trong ổ ngủ, lười sủa.
Ban ngày Gạo chạy chơi ngoài trời, nửa đêm mới về, Sở Đại luôn sợ chó nên tránh được.
Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay anh, trên đầu là hơi thở ấm áp của anh, cô hỏi: “Nếu em không xuất hiện, anh sẽ kết hôn với Bạch Dung chứ?”
Anh không hiểu sao suy nghĩ của vợ anh lại nhảy nhanh như vậy, Sở Đại cười: “Không.”
“Nếu em…”
“Không có nếu như.” Sở Đại ôm chặt cô, không ngăn cản tay cô di chuyển xuống, giọng khàn khàn: “Nếu không gặp em, anh sẽ không kết hôn.”
Tay Cố Khanh Khanh run lên, lực bàn tay không kìm được.
Sở Đại rên khẽ lên một tiếng, khóe mắt đỏ lên: “Không hài lòng với câu trả lời này cũng không cần g.i.ế.c chồng mình như thế chứ em.”
Cố Khanh Khanh vội thu tay lại, nhắm mắt như không nghe thấy gì.
Đèn trong phòng không tắt, sợ hai đứa nhỏ nửa đêm tè dầm hoặc đói bụng sẽ luống cuống tay chân, cánh tay Sở Đại đặt lên eo vợ, kéo cô lại gần, cằm cọ vào đỉnh đầu cô.
Cố Khanh Khanh cảm nhận được sự ấm nóng sau lưng, không dám nhúc nhích, giả vờ ngủ.
Sở Đại không vạch trần vợ, chỉ thì thầm bên tai: “Vợ à, trước đây anh nghĩ mình rất tồi, cho đến khi gặp em mới phát hiện ra —”