Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 377
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:21
Lượt xem: 9
Sở Đại vừa nhíu mày, tưởng cô thật sự không quan tâm, thì nghe cô hỏi như vô tình: "Bạch Dung về quân khu có tìm anh không?"
…
Anh bật cười: "Không."
Ngoài trời gió lớn, hai người nhanh chân về đến sân nhà họ Cố, vào đến phòng khách cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi, cả thể xác và tinh thần được thư thái.
Cá vừa được bỏ vào cái lu ngoài trời để nuôi, Cố Tài không có nhà, không biết chú ấy đi đâu, chiếc xe đạp trước nhà chắc là bị chú ba đạp đi.
Cố Khanh Khanh kéo ghế ngồi bên lò sưởi, chắc thím ba vẫn trên lầu trông hai đứa nhỏ, cô ngồi sưởi ấm người rồi lên.
Sở Đại ngồi bên cạnh, ngón tay dài luồn qua tay cô, nắm chặt, cứ như vậy không nói gì cả.
Cố Khanh Khanh nhận ra đã lâu rồi mình chưa nhìn kỹ anh, khuôn mặt anh trong các đường nét cứng cáp hơn trước, mặt bớt đi vài phần hoang dại và kiêu ngạo, trông trầm ổn hơn rất nhiều.
Cô biết, sự hoang dại và kiêu ngạo của anh không biến mất mà bị anh giấu vào xương cốt.
Cô bất giác nói: "Hóa ra cái ngày em mong mỏi đến Binh Đoàn tìm anh đã là chuyện của hai năm trước rồi."
Thời gian trôi qua nhanh thật.
5 giờ chiều, quân khu phương Nam.
Cố Xán Dương vừa ra khỏi kho máy bay, đồng đội bên cạnh hỏi: "Đi bếp không quân ăn cơm không, anh Dương?"
Cố Xán Dương lắc đầu: "Tôi về doanh bộ, các cậu đi trước."
"Đi thôi, chúng tôi ở nhà ăn không quân đợi anh." Họ rời đi theo từng nhóm, Cố Xán Dương thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đi về phía doanh bộ.
"Này!" Tiêu Tiêu nhìn thấy người cần tìm, nhanh chân chạy tới: "Cố Xán Dương!"
Người kia phảng phất như không nghe thấy gì.
"Cố Xán Dương!" Tiêu Tiêu thở hổn hển chạy đến trước mặt anh ta, chiếc mũ quân đội trên đầu bị cô cầm trong tay quạt gió: "Em gọi anh mấy lần rồi mà anh không nghe thấy à."
"Ừ." Cố Xán Dương lơ đễnh liếc nhìn trán người đối diện đầy mồ hôi, giọng điệu bình thường: "Thể lực của quân dã chiến các cô cần tăng cường thêm."
Tiêu Tiêu cạn lời, sau đó cứ nghĩ ra cái gì là nói cái đó: "Anh không về cùng Khanh Khanh à?"
Thấy cô nhắc đến em gái mình một cách thân thiết, sắc mặt Cố Xán Dương có phần dịu lại: "Ừ."
Tiêu Tiêu đi theo bên cạnh anh: "Vậy sao anh không về nhà ăn Tết, không quân không được nghỉ à? Hay là anh chuyển sang quân dã chiến chỗ em đi. Quân trưởng Tiêu bảo anh huấn luyện binh giỏi lắm. Tới dã chiến, đãi ngộ không thua kém gì không quân đâu!"
Cố Xán Dương lười đáp lại, bước đi mạnh mẽ dưới ánh hoàng hôn.
"Cố Xán Dương!" Tiêu Tiêu giơ ngón tay làm súng, chĩa vào sau đầu anh: "Đừng động đậy."
Bước chân Cố Xán Dương khựng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ chạy đến trước mặt mình.
Ánh mắt Tiêu Tiêu sáng lấp lánh, ngón tay chỉ vào anh "bùm" một tiếng, ánh mắt cuồng nhiệt mang theo khát vọng chinh phục: "Anh đã bị em ngắm trúng rồi, sớm muộn gì em cũng sẽ chinh phục được ngọn núi cao khó với tới này, anh dám cá với em không Cố Xán Dương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-377.html.]
Cố Xán Dương im lặng một lúc: "Đừng lãng phí thời gian vào tôi."
---
Ở nhà họ Cố, Cố Khanh Khanh lên lầu, hai đứa nhỏ đã tỉnh dậy, đi đi lại lại trên giường, miệng còn nhóp nhép không biết đang ăn cái gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thím từ thành phố về có mang ít bánh hoa táo. Thím vừa cho Đoàn Đoàn ăn, thằng bé thích lắm. Niên Niên cũng sáp lại đòi ăn." Trương Vũ Tình nhìn hai đứa trẻ trắng trẻo, càng nhìn càng thích: "Anh Viện Triều không biết khi nào mới sinh cho thím một đứa cháu trai bụ bẫm đây nữa."
Cố Viện Triều cưới một cô gái ở bên phía nhà ngoại giới thiệu, dáng vẻ bình thường nhưng tính cách rất tốt, không phải là người hay gây chuyện.
"Đã kết hôn rồi không lâu nữa đâu thím." Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên giường, ôm con trai nhỏ vào lòng, véo má bé con: "Con ăn ngon như vậy, có thể cho mẹ một miếng không?"
Bé Niên Niên cầm miếng bánh hoa táo đỏ màu đỏ thẫm trong tay, chớp chớp mắt như hiểu lời cô, đưa miếng bánh táo đỏ đến miệng mẹ.
Cố Khanh Khanh cười tươi, cắn một miếng nhỏ khen ngợi: "Ngoan quá."
Bé Đoàn Đoàn không chịu thua, cũng loạng choạng bước tới, vung vẩy miếng bánh hoa táo chỉ còn một nửa trong tay, miệng oa oa kêu: "Ăn~ ăn!"
Cố Khanh Khanh cũng cắn một miếng của bé, ôm cả hai con trai vào lòng ngồi xuống, hai anh em mới ngừng nghỉ.
"Thím Ba, tính cách chị dâu thế nào?" Cố Khanh Khanh chưa gặp vợ Cố Viện Triều.
Gần đây nhà họ Cố tổ chức ba đám cưới liền, Cố Bảo và Tần Lê kết hôn, Cố Hùng và Tôn Viên Viên kết hôn, sau đó là Cố Viện Triều và Chu Ngọc.
Giờ đây khắp nơi đều dán câu đối đỏ, ngày mai cũng không cần thay câu đối Tết.
Trương Vũ Tình nhìn hai đứa nhỏ một lúc, nói: "Tính cách rất ôn hòa, là người nội tâm không thích nói nhiều. Trưởng bối bên nhà ngoại rất tốt, mẹ thím nói nhà con bé nhân phẩm tốt, trong thôn ai cũng biết, không chê vào đâu được."
"Tính cách tốt là được, như thím và thím hai vậy đó. Bao năm qua chưa từng cãi nhau với bà nội và mẹ con, trong làng ai cũng nói nhà ta hòa thuận. Thím xem cha con với chú Tần Võ cãi nhau cả đời vậy mà vẫn yên tâm gả con gái cho nhà ta."
“Đúng vậy.” Trương Vũ Tình bị lời nói của Khanh Khanh làm cho vui vẻ: "Anh Vệ Đông trong quân khu thế nào, không gây rắc rối cho các con chứ?"
"Chuyện này chú Ba cũng hỏi rồi." Cố Khanh Khanh cười nói: "Thím yên tâm, anh ấy là người thế nào thím còn không rõ sao, thật thà chất phác lắm."
"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi."
Buổi tối, nhà họ Cố ngồi cùng một bàn, năm nay phải gọi là thêm người thêm vui, nhà cửa rộn ràng náo nhiệt.
Cố Thiết Trụ từ lúc ăn cơm đến giờ luôn cười không ngớt, hôm nay món ăn cũng phong phú, đội đã g.i.ế.c heo phân thịt, chia cá, có Cố Tài là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, cứ phải gọi là đủ sắc hương vị.
Thẩm Tuy muốn giúp trông con để chị gái ăn trước, Cố Khanh Khanh tránh tay thằng bé: "Em không cần lo, ăn thêm mấy miếng thịt kho là được, ăn xong rồi mới cho bế cháu."
Thời Như Sương nhìn thấy hai chị em tương tác qua lại, thì thầm với Hàn Liên Tâm: "Nhìn sơ qua A Tuy và Khanh Khanh thật sự giống chị em ruột nhỉ. Đứa trẻ này hiểu chuyện quá khiến người ta đau lòng. Chiều nay còn quét dọn nhà cửa, tối lại nhóm bếp đun rượu cho em ba."
Hàn Liên Tâm cũng gật đầu: "Em thấy đứa trẻ này có duyên với nhà mình. Không có thằng bé Khanh Khanh chúng ta một mình trên đảo sợ không chăm nổi con. Nghe nói sau này thằng bé sẽ lên thủ đô học cấp ba, em thấy đứa nhỏ này tương lai sáng lạn lắm đấy."
Thời Như Sương lại lắc đầu: "Có tương lai hay không không quan trọng, chỉ cần bình an vô sự là được, nhà chúng ta đủ ăn đủ mặc, không cần con cái phải giỏi giang cỡ nào, thuận lợi mà sống hết đời là được."
Hàn Liên Tâm nghe xong rất đồng tình, nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: "Ông bà thông gia vẫn chưa gặp hai đứa nhỏ phải không? Chắc họ cũng mong nhớ lắm, chị nói với Khanh Khanh, bảo con bé với A Đại dẫn hai đứa nhỏ về thăm bà ngoại đi."
"Chị đang định nói với hai đứa nó, đợi đến mồng hai Tết sẽ mang Đoàn Đoàn, Niên Niên về nhà ngoại chúc tết. Bây giờ có xe càng tiện, để hỏi xem ông thông gia có muốn đi cùng không?"