Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 376

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:58:19
Lượt xem: 8

Cách cuối thôn một đoạn đã nghe thấy tiếng người náo nhiệt. Bên này có tận bốn, năm cái ao cá, trên bờ ao tụ tập rất nhiều người.

"A Bảo, đó là Khanh Khanh phải không anh?" Tần Lê nhìn lướt qua, thấy bóng dáng quen thuộc.

Cố Bảo nhìn qua, giật mình mừng như điên: "Đúng rồi, là Khanh Khanh. Để anh đi đón mọi người!"

"Được." Tần Lê mắt mày dịu dàng cười.

"Chú út!" Cố Khanh Khanh chạy đến chỗ Cố Bảo vẫy tay: "Cha cháu đâu rồi?!"

"""Đi theo chú Toán Bàn cân cá, ở ngay phía trước, để chú dẫn mọi người đi.""

Cố Bảo thành thật chào hỏi Sở Uyên, vui mừng dẫn mọi người đi đến chỗ ao cá."

Cố Kim tay cầm cái cân, đang cân cá, con cá trắm cỏ béo mới vừa được vớt lên còn đang quẫy đuôi, bà con tay chân luống cuống nhưng mặt mày cười rạng rỡ.

"Cha, chú Toán Bàn!" Cố Khanh Khanh tươi cười tiến tới nhìn sổ sách: "Ồ, nhiều cá quá."

Toán Bàn ghi lại rõ ràng số cân của mỗi nhà, nhìn vào là hiểu ngay chẳng trách hồi đó nhân viên tài vụ ở tỉnh khen ngợi không thôi.

"Khanh Khanh về rồi à?" Cố Kim liếc thấy con gái, lập tức có tinh thần: "A Đại đâu? Sao không thấy Đoàn Đoàn Niên Niên?"

"Sở Đại ở đằng kia, đang xem anh A Hùng bắt cá, Đoàn Đoàn Niên Niên ở nhà ngủ, thím ba giúp con chăm sóc hai đứa nhỏ rồi." Cố Khanh Khanh lấy rơm bên cạnh giúp buộc cá: "Chỉ còn phân cá thôi đúng không cha?"

"Đúng, lương thực gì đó đều phân xong rồi." Toán Bàn tiếp lời: "Khanh Khanh, nhà cháu được chia mười hai cân cá trắm cỏ, cháu muốn hai con sáu cân. Hay bốn con ba cân hay là mười con cá nhỏ?"

Các chú thím đang cười cười nhìn cô, Cố Khanh Khanh hơi do dự thử nói: "Tùy thuộc cha cháu ạ!"

Cố Kim gãi đầu cười ngốc nghếch: "Thật ra đều như nhau, mà cá nhỏ thịt mềm hơn."

Toán Bàn cũng chỉ chọc con bé Khanh Khanh thôi. Mọi nhà đều được phân cả cá lớn lẫn cá nhỏ, không có lý gì mà phân biệt đối xử nhà họ Cố được.

Cho nên nhà họ Cố được chia ba con hai cân, hai con bốn cân và một con sáu cân.

Thấy con gái mũi đỏ bừng vì lạnh, Cố Kim xót: "Con cầm cá về trước đi, chú ba không biết đã về chưa, nếu đã về thì bảo chú ba con dùng cá nhỏ nấu canh cá cho Đoàn Đoàn Niên Niên."

"Chú ba đã về rồi, về cùng chúng con." Ở đây thật lạnh, gần núi, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua mà buốt hết lưng.

Cố Khanh Khanh lạnh quá hít hít cái mũi: "Vậy con và Sở Đại mang cá về trước, mọi người xong việc về sớm nhé."

"Ừ." Cố Kim cuộn rơm quanh tay rồi buộc cá đưa cho con gái: "Bảo thím chuẩn bị ít canh gừng, các anh trai con xuống ao vớt cả dễ nhiễm lạnh."

"Dạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-376.html.]

Cố Khanh Khanh tìm Sở Đại để anh cầm nốt cá còn lại, chào hỏi các cô chú quen biết, cơ mà cô không thấy mẹ và thím hai ở đâu: "Thím Trương, thím có biết mẹ cháu đi đâu không?"

Vợ Trương Nhậm nói: "Ở xưởng ép dầu, nhà thím lấy dầu sớm năm nào cũng nhà cháu đi cuối cùng."

"À dạ, vậy cháu biết rồi."

Cô lại ghé nhìn vào ao cá, Sở Uyên và Tiểu Hủ đều đang giúp đỡ, chú út nhảy nhót lung tung, tay còn cầm một con trai to.

Cô và Sở Đại về nhà trước, anh cầm mấy con cá nện bước nhẹ nhàng, ngón tay trắng trẻo lộ ra bên ngoài không thấy lạnh mấy.

Cố Khanh Khanh thở ra làn hơi trắng, tay đỏ lên vì lạnh, lảm nhảm không ngừng: "Hai năm trước ở đảo trải qua đông thật nhẹ nhàng, giờ về đây lạnh một chút cũng không quen nổi."

Sở Đại đi bên cạnh cô, cười chào thôn dân đi ngang đường: "Sau này em muốn đón cả nhà về quân khu ăn tết cũng được. Nơi đó nhiệt độ tương đối giống trên đảo."

"Cha mẹ chắc không đi đâu." Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Cha bận rộn thế này, mẹ phải ở nhà chăm sóc cha, không rời được, sau này chỉ có chúng ta thường xuyên về, anh không thấy bất tiện chứ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày trước ở đảo nghe chị A Niệm nói, nhiều chàng rể không thích về nhà vợ ăn Tết vì cảm thấy gò bó.

Sở Đại nhìn cô, nói: "Chỉ cần em muốn về, anh rất vui lòng cùng em về." Anh sợ sau này không được thảnh thơi như năm nay, nếu không có kỳ nghỉ thì chỉ có Thẩm Tuy cùng vợ trở về.

Cố Khanh Khanh tựa vào anh, dù gầy mà cao kinh khủng có thể chắn được gió phần nào: "Em muốn cùng anh về."

Sở Đại ngẩn ra rồi cười.

Nghĩ đến lời Tiêu Tiêu nói tháng trước, anh thấy mình nên giải thích, tránh để cô nghĩ lung tung: "Dung Dung về rồi."

Quả nhiên, nghe tên đó, Cố Khanh Khanh khựng lại, nụ cười thu dần lại, rồi thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, miệng lặp đi lặp lại hai từ: "…Dung Dung?"

Sở Đại thấy buồn cười, thoáng có chút đau lòng, sửa lại lời nói: "Bạch Dung, anh đã nói với em rồi, em gái A Diên, đoàn văn công nghỉ lễ về ăn Tết."

"Ồ, tốt." Cố Khanh Khanh bình thản, không nghe ra được vui hay buồn.

Sở Đại đi cùng vợ một đoạn, gần đến nhà Trương Bất Phàm, nói: "Anh luôn coi cô ấy như em gái, chưa bao giờ có ý khác, em gặp cô ấy có thể không nói chuyện hoặc bảo cô ấy gọi em là chị dâu. Người nhà họ Bạch tính các khá tốt, nghe A Chiêu nói thím ấy đang thu xếp tìm đối tượng cho Bạch Dung."

Những lời này anh đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt rất giống nhau, bề ngoài vô tư nội tâmlại rất tinh tế, Tiêu Tiêu nói các chị dâu trong quân khu không chịu phản ứng với vợ anh.

Anh cố ý tìm thím Chử, mẹ của Chử Chiến nhờ thím ấy thường xuyên đến nói chuyện với Cố Khanh Khanh.

Đôi khi anh cảm thấy hối hận đã đưa cô rời đảo, khó khăn lắm mới quen với môi trường, mới hai năm đã đột nhiên thay đổi môi trường mới, không tránh khỏi việc không thể thích ứng.

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, không ngờ anh lại nói nhiều như vậy, mắt lấp lánh cười: "Anh."

"Hả?"

"Không chừng Bạch Dung không thích anh nữa đâu, anh nghĩ nhiều làm gì. Với lại, chúng ta có con rồi, em cũng không cần so đo với con gái nhà người ta."

Loading...