Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 375

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:56
Lượt xem: 5

“Ôi trời, cậu không giống à, nhà cậu có người làm việc ở tòa thị chính thôi, mắt cao lên tới đỉnh đầu."

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, làm việc nhanh lên, sớm về đón Tết.” Giám đốc không biết từ khi nào đã đi vào: “Các cậu nghĩ rằng sư phụ Cố giống các cậu, có chút chuyện đã khoe khoang khắp nơi. Người thực sự giỏi thường rất khiêm tốn, sau này nhớ chú ý, đừng kiêu ngạo quá.”

“Đều đi làm việc đi.” Giám đốc vỗ vỗ tay.

Ông vừa hát vừa giúp rửa rau trong bếp, chờ buổi chiều xong việc là có thể nghỉ ăn tết, thật tuyệt.

Đường ở thành phố Diêm không được bằng phẳng như Nam Dương, xe chao đảo đến thị trấn, Sở Đại hỏi: “Có cần đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ ăn và trái cây không?”

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Hạt dưa, đậu phộng, kẹo em đã mua ở Nam Dương rồi, để ở cốp xe, còn trái cây thì cần mua thêm một ít đó.”

Tiểu Hủ nghe vậy đỗ xe vào lề, Cố Khanh Khanh xuống xe đi một vòng, lát sau quay về cô cầm một túi quýt và một túi táo, đóng cửa xe lại, Tiểu Hủ tiếp tục nhấn chân ga bon bon đi tiếp.

Hai đứa nhỏ ăn no, ngủ suốt đoạn đường, khoảng ba giờ chiều họ đến dược thôn Đại Truân Tử.

Xe không vào được trong thôn, bên trong chỉ có đường nhỏ, họ xuống xe mang theo đồ đi bộ về nhà họ Cố.

Bây giờ đường đã được lát gạch và xi măng, không còn lầy lội mỗi khi mưa, đi một đoạn là ướt hết giày tất như trước nữa.

Mở cổng sân, Cố Tài gọi lớn: “Cha? Mẹ! Anh cả, chị dâu! Anh hai, chị dâu có nhà không?!”

Trương Vũ Tình vừa cho gà ăn xong, cầm cái chậu đi tới: “Anh gọi hết gia đình chỉ thiếu mỗi em thôi đấy, có em ở nhà thôi không còn ai đâu."

Cố Tài cười ngượng: “Sở Đại và mọi người đã về, anh cả bọn họ đều đi đến cuối thôn rồi à?"

Trương Vũ Tình lúc này mới nhìn thấy Cố Khanh Khanh và mọi người theo sau, cô đặt chậu gỗ xuống đón tiếp: “Đúng thế, mọi người đều ra sau thôn rồi, mọi người mau vào nhà đi. Lần này về sao không gửi điện báo trước để A Hùng đến đón mọi người.”

“À đúng rồi, sao anh lại về cùng mọi người?” Trương Vũ Tình mới phát hiện ra điều gì đó không đúng.

“Nhà thông gia lái xe về, đặc biệt đến tiệm cơm quốc doanh xem anh có ở đó không tiện thể đưa anh về.” Cố Tài nếu có đuôi, chắc đã vẫy lên trời rồi, ánh mắt đầy tự hào, mấy ngày nữa ông lại có chuyện để khoe khắp thôn.

Cố Khanh Khanh nhịn cười, gật đầu với Trương Vũ Tình: “Đúng thế, là vậy đó. Thím ba, hai đứa bé ngủ rồi, cháu để chúng lên giường, thím có thể giúp cháu trông chúng không? Cháu muốn đi cuối thôn xem cha làm việc."

“Được, cháu bế chúng lên lầu đi. Thông gia có muốn uống cốc trà nóng không?” Trương Vũ Tình vì con trai cả đã cưới vợ, con trai thứ ba lại vào quân đội, mặt mày khoan khoái: "Anh còn đứng đó làm gì, về nhà mình mà như làm khách thế, mau đi pha trà đi.”

“À được.”

Trương Vũ Tình nhận lấy Đoàn Đoàn, Cố Khanh Khanh bế Niên Niên: "Cha, mọi người uống trà nóng để ấm người, lát nữa con xuống ạ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-375.html.]

“Được, không cần vội.” Sở Uyên khoanh tay nhìn quanh sân, thông gia quả là tài giỏi, dẫn dắt đội sản xuất ngày càng phát triển. Mấy ngày trước, ông đọc được bài báo trên Nhật báo Kinh Hoa về đội sản xuất Vô Địch của công xã An Bình ở thành phố Diêm.

Bài báo khen ngợi hiệu quả của chế độ phân công theo nhóm nhỏ của đội sản xuất Vô Địch, đồng thời ca ngợi những thay đổi mà kinh tế tập thể mang lại cho xã viên. Cuối cùng còn khen ngợi đội trưởng đội sản xuất Cố và bí thư chi bộ Tần Võ với tinh thần cầu thị giải phóng tư tưởng.

Mấy chiến hữu của ông ở quân khu khi đọc báo còn hỏi tại sao không nhắc đến chỉ đạo viên. Sở Uyên hiểu rõ, đội sản xuất Vô Địch trước đây có một chỉ đạo viên họ Dương, sau đó bị điều đi, hai năm nay những người đến sau không hợp tác được với đội trưởng và bí thư.

Sau này công xã An Bình lười không cử chỉ đạo viên nữa, chỉ định kỳ đến kiểm tra, dù sao cũng có công xã quản lý, không xảy ra chuyện gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thông gia, vào nhà uống trà đi, ngoài trời lạnh, trong nhà có lò sưởi.” Cố Tài mang cốc trà ra cho thông gia.

“Được.”

Cố Khanh Khanh theo Trương Vũ Tình lên lầu, cô nói: “Chú ba của con bề ngoài là người không tranh giành gì, nhưng thực ra trong lòng cũng mong được khoe khoang một lần. Lần này cháu giúp ông ấy được nở mặt với đồng nghiệp rồi.”

Là vợ chồng nhiều năm, cô rất hiểu Cố Tài.

Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Chỉ cần chú ba vui là được.”

Trương Vũ Tình cũng cười, vào phòng của Cố Khanh Khanh: “Cha cháu và các anh trai đều ra sau thôn dọn ao rồi, chỗ đó gần núi, gió lớn, cháu đi ra đó phải mặc thêm áo.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng đặt con lên giường, thấy bé con cựa quậy không yên, cô vỗ vỗ nhẹ mông, bé con nhanh chóng ngủ yên.

Cố gắng đắp kín chăn cho bé, dùng ghế chắn cạnh giường, Cố Khanh Khanh đứng dậy, xoa xoa eo, không hiểu sao dạo này cô hay đau lưng.

Trương Vũ Tình thấy vậy hỏi: “Có phải cháu không ở cữ không kiêng kị nên để lại bệnh không?"

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Cháu cũng không biết. Trong tháng ở cữ, hai đứa bé đều do Sở Đại, Cẩu Đản và A Tuy bế, cháu không bế mấy.”

“Sở Đại nhà cháu thật tốt.” Trương Vũ Tình nói: “Lần sau sinh con phải ở cữ đúng cách, có thể dưỡng lại được. Bây giờ ở quân khu phía Nam cũng tiện, sau này có mang thai, gần mấy thím sang tiện, có thể phụ con chăm sóc ở cữ."

Cố Khanh Khanh cảm thấy ấm lòng, ôm tay thím làm nũng: “Thím ba tốt nhất!”

“Cháu đấy.” Thấy hai đứa nhỏ không có dấu hiệu tỉnh dậy, hai người đi ra ngoài: “Chút nữa thím lên trông, mang cái bếp lò lên cho ấm phòng rồi con đi đâu thì đi. Đúng rồi Tiểu Ngư nhà Quế Hoa mang con về rồi đấy."

“Con trai nhà con bé là một cậu bé mập mạp, không có gầy như Đoàn Đoàn và Niên Niên. Thím nghĩ năm nay hai vợ chồng con bé sẽ ở nhà mẹ đẻ đón Tết, hôm qua còn hỏi thím khi nào cháu về, dặn thím nhắn cháu về sang đó chơi."

“Vâng, chút nữa cháu sẽ đến thăm cậu ấy.”

Cố Khanh Khanh theo thím xuống lầu, mấy người đàn ông ở dưới lầu thấy cô xuống uống vội miếng nước ấm đứng dậy.

Bên ngoài không mưa cũng không tuyết, chỉ có trời hơi âm u, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua. Cố Khanh Khanh đi trước dẫn đường, Sở Đại đi bệnh cạnh cô.

Loading...