Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 374
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:54
Lượt xem: 8
Nghe xong lời bọn họ nói, giám đốc cũng mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn ngó. Quả nhiên có một chiếc xe ô tô biển quân sự màu đen. Nhìn một lúc lâu, gió lạnh thổi vào mặt như d.a.o cắt, ông vội rụt đầu lại, đóng kín cửa sổ.
Vẫn còn chút nghi ngờ: “Thật sự là cháu gái hắn lái đến đây à?"
“Đúng thế, tôi thấy họ xuống xe mà. Sư phụ Cố đã giới thiệu với tôi, có cháu gái, cháu rể, cháu trai, còn có thông gia, thông gia của ông ấy còn có một cảnh vệ đi cùng nữa."
“Tôi ra ngoài xem một chút.” Giám đốc nhà hàng không đứng yên được, xoay người đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ và những đầu bếp còn lại nhìn nhau, rồi nhanh chóng phản ứng trở lại công việc, người thì tiếp tục nấu nướng, người thì tiếp tục phục vụ khách.
Giám đốc nhà hàng khi đi lên tầng hai, tự ông nghĩ lại xem mình có khi nào đối xử tệ bạc với Cố Tài hay không, rồi bước chân mới thoải mái hơn một chút.
Lên đến tầng hai, gia đình bên kia đang nói chuyện vui vẻ. Ông ngay lập tức nhìn thấy Cố Tài, bên cạnh là một người phụ nữ đang đút cho đứa bé ăn màn thầu.
Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đó chỉ tùy ý ngồi đó lại toát ra một khí chất không thể bỏ qua, như một thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ. Bên cạnh là một cậu bé trông rất đẹp trai, xung quanh tỏa ra khí chất ôn hòa mà có vẻ xa cách.
Ngồi ở vị trí chính là một người trung niên đoán chừng khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Theo kinh nghiệm nhiều năm của giám đốc, ông ta chính là nhân vật lớn, nhân vật lớn trong cuộc sống đời thường thu liễm hết mọi sự sắc bén.
Lãnh đạo lớn của quân khu! Chắc chắn không sai!
Đừng hỏi tại sao ông lại chắc chắn như vậy, người thanh niên bên cạnh vị lãnh đạo kia vừa nhìn thấy ánh mắt của ông tay đã đặt lên eo, ánh mắt cảnh giác.
Giám đốc nhà hàng lau mồ hôi trên trán, đi tới đặt tay lên lưng ghế sau của Cố Tài: “Cố Tài à, nghe nói ông về quê ăn Tết?”
“Vâng, giám đốc, sao ông lại đến đây?” Cố Tài vội vàng đứng dậy.
“Ông ngồi đi, hết giờ làm việc không cần phải khách sáo, mọi người ăn tự nhiên nha, ha ha.” Giám đốc mỉm cười ấn vai Cố Tài xuống ghế, ánh mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nét mặt khá thanh tú: “Đây chắc là cháu gái của ông nhỉ, trông phúc hậu ghê. Tôi đến nói với ông một tiếng nghỉ đến rằm tháng Giêng, không cần vội quay lại làm việc, ở nhà vui vẻ đoàn viên với gia đình ha."
Sau đó ông vỗ nhẹ lên vai Cố Tài, mỉm cười gật đầu với những người còn lại rồi nhẹ nhàng bước đi.
Nhìn ông ta xuống lầu, Cố Tài ôm lấy đứa bé, gãi đầu nói: "Giám đốc bị gì vậy nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-374.html.]
Cố Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi: “Có gì lạ sao chú ba?”
“À, sáng nay ông ấy còn bảo chú mùng năm Tết phải quay lại làm việc mà.” Cố Tài hơi mơ hồ, chợt hiểu ra: “Chắc chắn là do nhân viên nhà hàng vừa nói cho ông ấy biết xuất thân của mọi người đấy.”
“Thì ra là vậy.” Cố Khanh Khanh mỉm cười dịu dàng: “Không sao, ăn xong chúng ta về nhà thôi, hôm nay là ngày đội sản xuất dọn ao, con muốn về xem có ngao hay tôm không."
“Chắc chắn có, cái ao đó đã đào được hơn hai năm rồi, năm ngoái chú út của con còn mò được mấy con trai to lắm. Con có ở nhà chú xào trai với ớt cay thêm ít tía tô nữa, cháu chắc chắn sẽ thích."
“Năm nay con về kịp mà, anh ơi, anh có muốn đi xem không?” Cô nghiêng đầu cười hỏi Sở Đại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trở về nhà chắc chắn sẽ có người giúp cô chăm con. Có bà nội nè, mẹ nè, thím hai chắc chắn sẽ ôm hai đứa nhỏ không buông tay. Cố Khanh Khanh khó có được thời gian được tự tại.
“Được.” Sở Đại mỉm cười gật đầu.
“Cùng đi.” Sở Uyên quyết định: “Tất cả chúng ta sẽ đi giúp thông gia, năm ngoái dọn hồ nghe nói thiếu người, năm nay chúng ta sẽ giúp.”
“Được ạ.” Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ: “A Tuy, em thì sao?”
“Chị đi em cũng đi.” A Tuy không có ý kiến.
“Tốt quá!”
Cơm nước xong xuôi, họ thanh toán tiền, rồi lên xe quân sự. Cố Khanh Khanh ngồi từ phía sau lên phía trước, mấy người đàn ông ngồi phía sau, không gian xe quân sự lớn, không quá chật chội.
Cố Tài không mang theo cái gì, xe bon bon lái về thôn Đại Truân Tử.
Cửa sổ chỗ bếp lại mở, các đầu bếp chen nhau đứng trước cửa sổ hứng gió lạnh, nhìn Cố Tài lên xe quân sự nghênh ngang đi mất.
“Đúng là cháu gái của sư phụ Cố thật đó, không ngờ mà, ông ấy bình thường im ắng, đúng thật là."
“Đúng đấy, nếu tôi có thân thích là lãnh đạo quân khu tôi chắc chắn đi khoe khoang khắp nơi rồi.”
Người bên cạnh cười: “Em trai cậu năm ngoái nhập ngũ, cậu cũng khoe khoang cả năm, nếu thực sự có thân thích là lãnh đạo quân khu, chắc cả thành phố này đều biết quá."