Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 373
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:52
Lượt xem: 8
Nguyên liệu đều chuẩn bị sẵn, họ có phụ bếp thái rau nên nấu rất nhanh.
Bên ngoài tạm thời không có khách mới, nhân viên phục vụ cũng không vội, treo thực đơn lên tường: "Mấy vị khách này không đơn giản đâu."
"Không đơn giản gì? Lãnh đạo gì cũng đến tiệm cơm chúng ta rồi mà, dạo trước tôi còn thấy lãnh đạo thành phố." Có người bên cạnh thuận miệng đáp.
"Lần này khác mà, xe quân sự từ nơi khác đến, biển số quân đội, hình như là từ Nam Dương đấy."
"Wow, có thể lái xe quân sự thì chắc là lãnh đạo lớn, mà thủ trưởng quân khu phương nam đến thành phố Diêm chúng ta làm gì nhỉ?"
"Ai biết đâu, có thể ghé ngang tiện đường ăn cơm hoặc có nhiệm vụ lát đi nhà khách, không rõ nữa."
Cố Tài trong lòng khẽ động: "Anh chắc là từ Nam Dương đến chứ?"
"Chắc, mắt tôi không nhầm đâu." Nhân viên phục vụ nhăn mặt, thấy ông mang cái chảo xào khoai tây, ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông không gấp về sao, để sư phụ Triệu làm món khoai tây hầm thịt bò cũng được."
"Không vội nữa." Cố Tài cười ha hả: "Cháu gái tôi đến đón rồi."
"Hả?" Nhân viên phục vụ nghĩ mãi không ra, hỏi mãi ông cũng không nói, đành thôi.
Món thịt lợn hầm chua cay nấu xong, nhân viên phục vụ muốn bưng ra, Cố Tài lắc đầu: "Tôi tự mang được."
Nói vậy, mọi người liếc nhau, ở đây không có thói quen đầu bếp mang món, tiệm cơm đủ người mà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Tài không giải thích nhiều, theo số bàn lên tầng hai, thấy hai đứa cháu nhỏ, biết mình không nhầm, lớn tiếng gọi: "Khanh Khanh!"
"Chú ba?!" Cố Khanh Khanh định vào bếp xem chú ba đã về chưa, không ngờ chú ba đã mang món lên cho cô rồi. Khi cô nhận ra, Cố Tài đã đến gần, chào Sở Uyên: "Thông gia lâu ngày không gặp."
"Phải, năm nay lại làm phiền mọi người." Sở Uyên rất thân thiện với người nhà họ Cố: "Khanh Khanh nói anh làm ở đây, chúng tôi tiện ghé xem anh đã về chưa."
"Vừa làm xong ca, định bắt xe về, nghe đồng chí nói có xe quân sự từ Nam Dương đến nên tôi ra ngoài xem thử, không ngờ đúng là các vị."
Sở Uyên cũng cười: "Thật đúng dịp, thông gia cũng ngồi ăn luôn, lát cùng nhau trở về."
Cố Khanh Khanh đã kéo ghế: "Chú ba ngồi đây, thím ba đâu?"
"Nhà máy tráng men nghỉ sớm, về trước hai ngày lo sắm Tết rồi." Cố Tài nhìn hai cháu, ánh mắt yêu thương tràn ngập: "Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà chúng ta lớn lên không ít."
"Đúng thế, ăn uống tốt lắm, phụ cấp của cha và Sở Đại mà không cao, chắc ăn sạch của cải trong nhà rồi.” Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ: "Anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông nhập ngũ hai năm mới có ngày nghỉ nên không về."
Cố Tài vẫy tay: "Không phải lo họ, ở nhà mãi nhìn mà chán. A Đại, hai đứa không gây phiền phức cho con chứ?"
Sở Đại cười nói: "Chú ba yên tâm, hai anh rất giỏi, sĩ quan hậu cần khen ngợi mấy lần, nói con giúp giải quyết khó khăn lớn cho ông ấy."
"Vậy là tốt rồi." Cố Tài sợ hai đứa nhà mình gây phiền hà, ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Sở.
"Đồng chí, phiền đồng chí cho tôi thêm bộ bát đũa." Thức ăn đã lên, Cố Khanh Khanh gọi nhân viên phục vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-373.html.]
Nhân viên mang chén đũa tới, thấy Cố Tài ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông quen à?"
"À, đây là cháu gái, cháu trai, cháu rể, thông gia và hai cháu ngoại của tôi. Còn đây là cảnh vệ của thông gia, cũng là cháu tôi." Cố Tài cười giới thiệu.
Tiểu Hủ theo Sở Uyên về nhà Cố hai ba lần, một lần ở cả nửa tháng, cũng gọi chú thím, xác thật là nhà họ Cố xem như cháu trai trong nhà.
Cố Khanh Khanh cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là chú ba tôi." Thấy chú ba có chút hơi tự đắc, cô thầm cười: "Chúng tôi đặc biệt tới đón chú ba về ăn Tết."
Mặt Cố Tài cười càng thêm rạng rỡ, lưng bất giác thẳng hơn.
Nhân viên phục vụ há hốc mồm, không ngờ Cố Tài có thân thích lợi hại như vậy. Đừng nói xe quân sự ngoài kia, chỉ việc có cảnh vệ đã biết là thủ trưởng quân khu rồi!
Dằn lòng hâm mộ, cô đưa chén đũa cho Cố Tài, chạy vội vào bếp kể mọi người chuyện bát quái lớn này.
Thật không thể tin!
Mấy năm trước Cố Tài vì từ nông thôn tới mà hay bị người ta cười nhạo, sau đó ông phải dùng sự chăm chỉ và tài năng của mình chinh phục hết thảy. Phải mấy năm nay mới được tôn trọng, không ngờ bề ngoài im lặng lại có hậu thuẫn lớn như vậy!
Cố Tài trong lòng rất thỏa mãn, trước đây nấu xong ông chẳng muốn ăn uống gì nữa. Hôm nay ăn uống ngon lành, ông ôm Đoàn Đoàn từ chỗ Sở Uyên, bẻ cái bánh màn thầu mềm đút cho cháu.
Mấy người ngoài này trò chuyện hòa thuận vui vẻ bao nhiêu thì trong bếp náo loạn bấy nhiêu, ai nấy ở trong trạng thái không thể tin tưởng nổi.
Trong đó có một số nhà có chút bối cảnh, đa phần là mối quan hệ ở tòa thị chính không thì địa phương khác. Có đôi khi tự mãn khinh người không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái. Đối với Cố Tài, nỗ lực thế nào bọn họ cũng chẳng thấy tôn trọng.
Không ngờ, người luôn hòa nhã, bị nói cái gì cũng không cãi, lại có thân thích lợi hại như vậy.
Bọn họ phải thổn thức không thôi.
"Làm gì đấy các đồng chí! Ngoài kia khách còn chờ món, trong này thì ồn ào nhốn nháo giống cái giống gì? Lại cãi nhau với khách à?" Giám đốc tiệm cơm trừng mắt, định nổi giận đến nơi.
"Không, không." Nhân viên vội giải thích: "Là cháu gái của sư phụ Cố tới đón ông ấy về ăn Tết, chúng tôi khiếp sợ thôi."
Giám đốc thở phào, cười nói: "Vị đồng chí này không biết dùng từ phải không? Tại sao phải dùng cái từ khiếp sợ chứ. Cháu gái hắn đến đón thì làm sao? Ngạc nhiên, khiếp sợ làm cái gì?"
"Không phải, giám đốc, là lái xe đến đón."
Giám đốc nhíu mày định nói lái xe đến thì có cái gì ... Phản ứng lại kịp, ông hỏi: "Cháu gái ông ấy lái xe khách à?"
Nhân viên: "... Không phải, xe hơi, xe quân sự Giải Phóng."
"Hả?" Giám đốc ngơ ngẩn cả người.
Có người hâm mộ bổ sung: "Xe từ quân khu Nam Dương, đỗ ngoài kia, tôi vừa nãy liếc thấy ở ngoài cửa sổ."
Người phục vụ: "..."
Là liếc nhìn một cái à, nửa người ông treo lên cửa sổ luôn ấy chứ.