Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:50
Lượt xem: 12
Giờ chỉ còn lại năm người, Cố Kiến Quốc bọn họ chưa về. Hai đứa nhỏ được ông nội cùng cậu út bế. Niên Niên biết đi rồi, Thẩm Tuy ở đằng sau đỡ cho Niên Niên đi từ từ. Đoàn Đoàn nhìn mà ngớ người.
Đạp chân, cậu nhóc giãy từ người ông nội muốn xuống đất.
Sở Uyên cúi xuống đặt bé con xuống, miệng an ủi: “Đoàn Đoàn không vội, đứng vững là đi được nhanh thôi con ...”
Chưa nói hết, thấy Đoàn Đoàn dang tay lảo đảo đi về phía em trai, ông trợn tròn mắt.
Cuối cùng chỉ thốt lên: “Không hổ là anh em sinh đôi.”
Mười một giờ, bận rộn cả ngày, hai vợ chồng bế con về phòng, Sở Đại vào nhà vệ sinh lấy chậu rửa mặt, Cố Khanh Khanh cởi giày tất và áo khoác cho hai đứa nhỏ, nhét chúng vào chăn.
“Hai nhóc con giờ biết đi rồi, chắc sẽ chạy khắp nhà, một mình em có thể trông được không?” Sở Đại bưng chậu rửa mặt bước vào, vắt khăn nóng đưa cho cô.
Cố Khanh Khanh nhận lấy lau mặt cho hai anh em: “Chắc được, nếu gây chuyện thì em cho ngồi vào trong nôi thôi. Ngày thường anh, cha và hai anh trai không ở nhà, em không phải nấu cơm, A Tuy giúp em đi lấy cơm, còn giúp em trông con."
Sở Đại cởi áo khoác tiện tay treo bên cạnh, cúi người nhóm lò sưởi đã tắt: “Vậy thì tốt, anh hỏi quân y, trẻ con một tuổi có thể uống được sữa tươi, ít thôi, dần dần tăng lượng lên, em bắt đầu cho hai đứa nhỏ cai sữa đi.”
Hai đứa nhỏ mỗi lần b.ú sữa đều thích dùng răng cắn, mấy lần làm Cố Khanh Khanh đau khóc, Sở Đại đau lòng không chịu nổi. Anh lúc đó cứng rắn bế con từ tay cô, gần đây hai đứa uống sữa bột, ăn cháo trứng, tối về vẫn cựa quậy trong lòng mẹ tìm sữa.
Ánh mắt đáng thương làm Cố Khanh Khanh không đành lòng, đành cho các con uống sữa.
Sở Đại vừa đau lòng vừa bất lực, mấy hôm nay anh hỏi quân y, quân y bảo dùng cao Vạn Kim bôi lên, trẻ con ăn một lần là không dám nữa, rồi từ từ cho uống sữa bò đệm vào là ổn.
Tối nay Cố Khanh Khanh bôi luôn, hai đứa nhỏ bò vào muốn ti thì khóc ầm lên, Cố Khanh Khanh bối rối nhìn chồng.
Bếp than đã được đốt, Sở Đại vừa mang ra ban công cho gió thổi mau cháy, giờ anh mang vào trong để cạnh giường, cả căn phòng ấm dần lên.
Anh kéo chăn lên, ngồi vào trong, ôm lấy Đoàn Đoàn, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, Đoàn Đoàn không dễ chịu phải không? Nhưng do các con cắn mẹ mà, mẹ cũng đau, chúng ta đàn ông con trai chịu đựng chút được không con?" Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, hôn nó một cái: "Ngày mai Đại Bảo và Tiểu Bảo bắt đầu uống sữa bò, cậu út cũng uống, ngon lắm."
Niên Niên đang nằm trên người Cố Khanh Khanh thấy anh trai không khóc nữa, cũng mếu máo ngừng khóc theo, hai anh em khóc mệt rồi, dưới lời dỗ dành dịu dàng của cha mẹ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đặt bọn trẻ vào trong giường, đắp chăn đàng hoàng, anh từ sau lưng ôm lấy vợ, cằm cọ vào đầu vai của vợ: "Vất vả em rồi."
Cố Khanh Khanh mỉm cười dịu dàng, tựa vào n.g.ự.c anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh: "Anh cũng vất vả rồi."
Hai vợ chồng cùng cười, Sở Đại hôn lên cổ vợ: "Ngủ thôi."
Thời gian trôi nhanh đến tháng chạp, sáng nay Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế sofa đan áo len, Thẩm Tuy đọc sách trên lầu, hai đứa nhỏ ngồi trong nội bên cạnh vỗ tay xem tivi đen trắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh sáng và bóng người trên tivi lướt qua, hai anh em xem say sưa.
"Coi các con kia, trông như hiểu vậy." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm cười.
Hai đứa nhỏ bây giờ mỗi ngày uống sữa bò, ít uống sữa bột hơn, rất thích ăn trứng hấp thịt bằm hoặc các loại canh. Thỉnh thoảng Cố Khanh Khanh hầm xương chan cơm cho hai đứa nhỏ ăn.
Vì có phiếu đặc biệt, mỗi sáng sớm trạm sữa đều giao sữa đến cổng, đôi khi là Thẩm Tuy lấy về, thỉnh thoảng là cảnh vệ Tiểu Hủ mang về.
Hai đứa nhỏ bây giờ mỗi tháng tiêu khá nhiều tiền, trứng, thịt băm, sữa tươi không thể thiếu, may mà ông nội và cha trợ cấp cao đủ nuôi hai đứa nhỏ.
Đoàn Đoàn và Niên Niên đeo vòng trường thọ trên cổ, vòng bạc trên cổ tay kêu leng keng, lúc xem tivi hai anh em tay chân múa may, tiếng leng keng không ngừng, càng phát ra âm thanh đứa nhỏ càng cười tươi hơn, còn cố tình lắc tay cho Cố Khanh Khanh xem, miệng líu lo: "Mẹ~ mẹ!"
Cố Khanh Khanh bẻ một miếng bánh mềm nhét vào miệng hai anh em, thấy chúng chóp chép miệng, cô cũng ăn một miếng.
Thời gian chớp mắt cái đến 29 tháng chạp, tối qua Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị đồ đạc, cha nói năm nay nhiều người, mua vé tàu tốn nhiều tiền nên cả nhà lái xe về nhà.
Là tư lệnh quân khu, ông có xe quân dụng riêng, Tiểu Hủ và Sở Đại đều biết lái xe, từ Nam Dương đến thành phố Diêm chỉ mất bốn năm tiếng, đến tận nơi không cần Cố Kim phải đến nhà ga đón.
Sở Đại bế con trai, nói: "Ông ấy là không muốn hai cháu trai hít khói than trên tàu."
"Cũng có thể ông sợ Đoàn Đoàn và Niên Niên bị cảm, từ ga về nhà phải đi xe đạp nửa giờ, gió lạnh thổi vào người nửa giờ, anh khỏe nên không sao, bọn trẻ không chịu nổi." Cố Khanh Khanh cười giải thích.
Cả nhà ăn sáng xong, mang hết hành lý lên xe, thuận lợi rời quân khu.
Nam Dương kinh tế tốt, đường xá khá bằng phẳng, xe Giải Phóng chạy rất êm.
Tiểu Hủ lái xe, Sở Đại ngồi bên cạnh, phía sau là Sở Uyên, Thẩm Tuy và Cố Khanh Khanh.
Hai đứa nhỏ cọ quậy trong lòng ông và cậu, lúc muốn nhìn ra ngoài, lúc lại đạp chân muốn xuống.
Cố Khanh Khanh rất mừng vì cha nói lái xe về, nếu không thì thật là quá phiền.
Đến thành phố Diêm khoảng 1 giờ chiều.
Về đến nhà họ Cố phải mất thêm một giờ nữa, hai đứa nhỏ đói không chịu được, khóc mãi, Sở Uyên hỏi con dâu: "Khanh Khanh, ở đây có tiệm cơm quốc doanh nào không? Chúng ta vào đó ăn cơm."
"Dạ có! Chú ba con làm việc ở tiệm cơm quốc doanh bên cạnh nhà khách." Cố Khanh Khanh hạ kính xe nhìn ra ngoài: "Anh Tiểu Hủ, anh đi thêm trăm mét nữa rẽ trái sẽ thấy biển nhà khách, bên cạnh là tiệm cơm quốc doanh nha."
Chương 372
"Được rồi, em gái đừng thò đầu ra ngoài." Tiểu Hủ liếc nhìn gương chiếu hậu, lái xe theo hướng dẫn của em ấy, đi thẳng rồi rẽ trái.
Sở Đại thấy cô gái nhỏ mặt hơi xấu hổ, khuỷu tay chống vào cửa sổ xe, tay chống cằm, không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Khanh Khanh lườm anh một cái, bực bội ngồi trở lại.
Năm 12 tuổi, mẹ đã dẫn cô đến đây một lần mà chưa từng vào tiệm cơm quốc doanh nơi chú ba làm việc lần nào, cô chỉ biết nó nằm bên cạnh nhà khách thôi.
Nghĩ đến việc sắp được gặp chú ba, cô có chút vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-371.html.]
Cô chỉ biết nơi chú ba làm việc là tiệm cơm quốc doanh rất lớn, không ngờ lại lớn như vậy, có tới ba tầng. Cố Khanh Khanh xuống xe nhìn thấy bốn chữ lớn "Tiệm Cơm Diêm Thành" trên biển hiệu, không khỏi ngạc nhiên.
Cô và mẹ từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh trong thị trấn, nơi đó nhỏ chỉ có một tầng, đầu bếp cũng chỉ có hai người.
Sở Uyên ôm cháu trai lớn, bước đi mạnh mẽ vào trong, bé Đoàn Đoàn tròn xoe đôi mắt đen láy đầy tò mò, dựa vào vai ông nội nhìn xung quanh.
Sở Đại nhận lấy con trai nhỏ từ tay Thẩm Tuy, theo sau, nói với vợ đang đứng ngơ ngác: "Ngoài trời lạnh quá, mau vào đi em."
"À vâng, em tới ngay." Cố Khanh Khanh tỉnh lại, ôm vai em trai đi vào trong.
Nhân viên phục vụ tiệm cơm quốc doanh đã nhìn thấy xe quân sự đậu ở bên ngoài, thấy họ vào mặt cười rạng rỡ: "Chào các đồng chí, các đồng chí đến ăn cơm phải không? Trên tầng hai có bàn lớn."
Vào dịp năm mới, khách vãng lai nhiều, tầng một đã đầy khách, mấy người này ăn mặc và cử chỉ trông như người đến từ thành phố lớn, chắc không thiếu tiền.
Cố Khanh Khanh nhìn lướt qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, những người trong tiệm cơm không tự chủ được cứ nhìn về phía bên này.
Mấy người đàn ông này khí thế quá dù đều mặc thường phục, ánh mắt Tiểu Hủ sắc bén nhìn xung quanh, tay vô thức đặt bên hông, rõ ràng đang bảo vệ người trung niên bên cạnh.
Một thực khách nói: "Mấy người này hình như không đơn giản đâu."
"Giống như người trong quân đội nhỉ?"
"Ừ? Sao anh biết?"
"Nhìn tư thế đi của họ, còn dáng đứng thẳng tắp kia kìa..." Thấy người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào những người đó, anh kéo kéo tay anh ta: "Đừng nhìn nữa, người ta đang nhìn lại rồi."
"Không phải, tôi chỉ thấy hai đứa trẻ kia đáng yêu quá thôi, anh không thấy à? Chúng trông giống hệt nhau luôn."
"Ừ, đừng nhìn nữa!"
Cố Khanh Khanh đi theo sau Sở Đại lên tầng hai, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới để họ gọi món.
Sở Uyên nhìn lướt qua, đưa thực đơn cho Sở Đại, anh lại đưa cho vợ mình.
Cố Khanh Khanh gọi món khoai tây hầm thịt bò, hai hào rưỡi, thịt bò khá hiếm, một năm không ăn được mấy lần.
Thêm món rau xào thịt dê và món thịt lợn chua cay, năm cái màn thầu, một tô cơm trắng.
"Cảm ơn, chỉ vậy thôi." Cô trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: "Đồng chí, giúp tôi thêm một ấm nước nóng nhé."
Nghe người này nói tiếng thành phố Diêm lưu loát, nhân viên phục vụ cười càng tươi: "Được, xin chờ chút."
Làm đầu bếp và nhân viên phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh là công việc rất thể diện, nói ra là khiến người khác ngưỡng mộ. Muốn vào làm ở tiệm cơm quốc doanh không hề dễ, phải có chứng chỉ.
Do địa vị xã hội cao, mấy năm trước thường xảy ra cãi vã giữa nhân viên phục vụ và khách hàng. Có người dựa vào mối quan hệ quen biết đến ăn thường được thêm món, người bên cạnh thấy không hài lòng sẽ gây chuyện.
Sau này, nhiều tiệm cơm quốc doanh treo một cái biển trước cửa —
Không được cãi nhau với khách hàng.
"Đồng chí, nước nóng của cô đây!" Nhân viên phục vụ mang ấm nước sôi tới, trên bàn đã có chén đũa và cốc.
“Cảm ơn.”
Cố Khanh Khanh nhận ấm nước và hóa đơn từ nhân viên phục vụ, khoai tây hầm thịt bò hai hào rưỡi, rau tròn xào thịt dê một hào rưỡi, thịt lợn chua cay một hào tám, màn thầu năm xu một cái, năm cái tổng cộng hai hào rưỡi, một tô cơm trắng một cân, bảy hào hai.
Cần phiếu lương và tiền, tổng tiền một đồng năm hào năm.
Phụ cấp của cha con nhà Sở đều đưa cho con dâu tiêu dùng hàng ngày, tổng cộng hơn năm trăm đồng, trong đó Sở Uyên chiếm phần lớn. Là lãnh đạo cấp đại quân khu, mỗi tháng ông có ba trăm bảy mươi hai đồng, Sở Đại là cấp phó đoàn, có một trăm bảy mươi lăm đồng.
Vì khi con trai kết hôn, Tư lệnh Sở thiếu nợ anh em quá nhiều, sau đó Cố Khanh Khanh mang thai ông lại vay không ít tiền, chỉ mới trả hết cách đây vài ngày.
Từ tháng này ông mới bắt đầu đưa phụ cấp cho con dâu. Mà Cố Khanh Khanh trong tay nắm không ít tiền, tiền của hồi môn của cô hơn một hai ngàn, phụ cấp hai năm qua của Sở Đại hầu như không dùng tới.
Ban đầu định từ chối, cha chồng không chịu, cô đành nhận.
Sở Đại rót ít nước sôi vào cốc, đợi nước nguội rồi rót vào bình sữa.
Bên cạnh họ là công nhân xưởng thép, trong đó có một thợ mới ra nghề bậc 1, mời thầy và đồng nghiệp ăn cơm, rôm rả nâng cốc chúc tụng, cũng gọi một bàn lớn đồ ăn.
Người thợ ra nghề mặt mày hớn hở: "Cảm ơn thầy đã dạy kỹ thuật, cảm ơn các đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không tôi mãi chỉ kiếm được hai mươi hai đồng, bây giờ... bây giờ tôi, Vương Nhị Cẩu cuối cùng có thể kiếm ba mươi sáu đồng rưỡi, nuôi sống cả nhà, ngẩng mặt với đời, cốc này mời thầy!" Nói rồi, anh ta ngửa đầu uống cạn.
Cố Khanh Khanh bị tiếng nói chuyện của họ thu hút, muốn xem họ gọi món gì —
Thịt chiên, lạp xưởng, thịt xào ớt, còn có bốn năm món nhắm rau trộn, mỗi người trước mặt có chai rượu Cảnh Chi Bạch một can một đồng, đúng là tiêu rất nhiều tiền.
Mấy món này trông khá ngon.
Trong bếp, mười lăm đầu bếp đứng bếp, lửa mạnh nấu rất nhanh, mùi thơm ngào ngạt.
Cố Tài xào xong món thịt chiên, cho ra đĩa, lấy khăn trắng trên người lau mồ hôi.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, cười nói: "Sư phụ Cố, đây là đơn khách vừa gọi, đều là món sở trường của ông."
"Haha, sư phụ Cố có món nào không sở trường đâu? Quá coi thường ông ấy rồi. Mà này xong ca hôm nay ông về ăn tết đúng không?" Sư phụ bên cạnh cười hỏi, mặt mày rạng rỡ.
"Đúng vậy, vợ tôi về trước hai ngày rồi, xong ca là tôi bắt xe về thị trấn. Cố Tài liếc nhìn món rau xào thịt dê, lập tức làm ngay: "Tôi chỉ nấu món này, còn lại các anh làm đi, không thì tôi trễ xe."
"Được."