Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:48
Lượt xem: 11

Thấy Cố Khanh Khanh trêu chọc đứa nhỏ trong lòng mà mãi không nói gì, sợ cô ấy hiểu lầm điều gì đó, cô gái lại nói: “Chị yên tâm, anh Sở chỉ xem Bạch Dung như em gái thôi, chưa bao giờ có ý đó đâu.”

Cố Khanh Khanh cười gật đầu: “Chị biết."

Thanh mai trúc mã nếu có thể thành đôi thì đã thành từ lâu rồi. Sở Đại là người một khi đã muốn gì thì nhất định sẽ làm mọi cách để có được, cô cũng không nghĩ nhiều.

Con cái đã hai đứa rồi, cho dù Bạch Dung có ý gì với anh ấy thì như thế nào? Là con nhà binh, lại là người của đoàn văn công, dám đến phá hủy quân hôn sao?

Mấy thím không mặn không nhạt, cô cũng không nhiệt tình cười đáp, dù sao nhà có hai đứa nhỏ cũng không đi đâu được, còn có vườn rau cần chăm, thỉnh thoảng còn phải kiểm tra bài tập của A Tuy.

Cô bận rộn lắm. Làm không hết việc luôn ấy.

Trò chuyện đôi ba câu với cô gái, cô biết cô gái dám theo đuổi anh trai mình là nữ quân nhân b.ắ.n tỉa Tiêu Tiêu, con gái của quân trưởng quân đội dã chiến Tiêu Hồi.

Không nhịn được tò mò hỏi: “Cô tìm chú Tiêu để giải quyết vấn đề cá nhân, kết quả sao rồi?”

Tiêu Tiêu ngại ngùng gãi gãi cằm: “Cha em nói em tìm chú Sở, chú ấy mới là thủ trưởng."

Niên Niên giãy giụa khỏi người mẹ, đạp lên ghế sofa bám vào tựa lưng, miệng lẩm bẩm, Cố Khanh Khanh không để ý đến bé.

“Vậy cha nói như thế nào?”

“Chú Sở bảo em tự tìm cách, theo đuổi một người đàn ông còn cần cả nhà giúp thật mất mặt.” Tiêu Tiêu lén nhìn người đàn ông đang ngồi đó, thở dài: “Anh trai chị khó theo đuổi quá à."

Cố Khanh Khanh bật cười.

Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ, Sở Uyên bọn họ vào thư phòng lấy bút mực, giấy nghiên, và bàn tính ra, Tiêu Hồi bỏ hai tờ đại đoàn kết lên bàn, Tiêu Tiêu tìm trong bếp miếng bánh hoa táo đặt trên bàn.

Bút mực giấy nghiên, bánh hoa táo, đại đoàn kết, bàn tính, thước, sách, con dấu, đủ cả, Chử Chiến đột nhiên hỏi: “Ai mang súng?”

Sở Đại theo phản xạ sờ súng. Vừa xong việc từ căn cứ không quân về, Chử Chiêu giữ tay anh lại: “Thói quen luôn nạp đạn của cậu phải sửa đi.” Nói rồi rút s.ú.n.g từ thắt lưng mình ra đặt lên bàn.

Nghe vậy, Sở Uyên nhìn thẳng vào mắt con trai, ý vị không rõ.

Sở Đại không chú ý nhiều, đặt Đoàn Đoàn lên bàn, Niên Niên đã đứng bên cạnh bàn rồi, Cố Xán Dương đứng sau bảo vệ cháu trai.

“Chị nghĩ hai đứa nhỏ này sẽ chọn cái gì?” Tiêu Tiêu hào hứng hỏi Cố Khanh Khanh bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-370.html.]

“Chị cũng không biết.” Cố Khanh Khanh lắc đầu.

Cả phòng im lặng nhìn, Đoàn Đoàn thấy nhiều đồ vậy, bò tới bò lui trên bàn, cái m.ô.n.g đẩy đẩy tiến tới, tay nhỏ muốn với, với không tới lại bò tới.

Niên Niên dường như bị cố định, chỉ nhìn anh trai động, khi Đoàn Đoàn chạm vào bàn tính cười vui vẻ, bé con đột nhiên nhấc chân, loạng choạng bước đi.

Cố Khanh Khanh thấy cảnh đó mắt tròn xoe, tay bám chặt vào tay chồng, vui mừng không thể tin nổi: “Anh ơi.”

Sở Đại không ngờ đứa đầu tiên biết đi là con trai út, có lẽ Niên Niên cũng không nhận ra, mắt to như nho đen chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh trai không thèm chớp mắt.

Dù hơi chậm nhưng bé con đã đến được chỗ anh trai, ngồi xuống rồi mất thăng bằng ngã về phía trước, Cố Khanh Khanh giật mình la lên, Cố Xán Dương nhanh tay đỡ cháu ngoại lên lại.

Cố Khanh Khanh còn đang hoảng hốt, lo lắng nhìn hai đứa con, Sở Đại ôm eo cô, nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

Cô còn lo hai đứa nhỏ có bị dọa sợ không, kết quả hai anh em cười không biết trời đất, cũng làm mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn Đoàn chạm vào bàn tính, lại nhanh chóng buông, cầm lấy bánh hoa táo, nắm chặt trong tay.

Một quân trưởng thấy vậy vội nói: “Đứa trẻ này sau về sau có lộc ăn lắm đây."

Câu nói chưa dứt, Đoàn Đoàn đưa bánh mềm tới miệng em trai, thấy Niên Niên cắn một miếng mới buông tay, tự mình ăn tiếp.

Sở Uyên trước sau nhìn cháu trai bằng ánh mắt yêu thương, thỉnh thoảng nói với Chử Chiến: “Nhìn thằng bé ngoan chưa kìa.”

Cuối cùng Đoàn Đoàn cầm con dấu, Niên Niên ôm chặt s.ú.n.g của Chử Chiêu, còn cười ngớ ngẩn với cha mẹ, nước miếng chảy dài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Các quân trưởng đều theo Sở Uyên lâu rồi, biết ông thích nghe gì nên nói cái nấy, khiến Sở Uyên cười toe toét.

Sở Đại nhìn cái bộ dạng này của cha mà lắc đầu, anh cùng Cố Khanh Khanh dọn dẹp bàn.

Mười giờ tối, các quân trưởng phải về nhà, Cố Khanh Khanh chuẩn bị sẵn trứng gà và bánh màn thầu chia cho mọi người mang về. Sở Đại tiễn mọi người ra tới cửa.

Cố Xán Dương cũng về, Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh bĩu môi, cô quay nói với Sở Đại: “Anh Sở, em về trước nhé, có thời gian em lại qua chơi. À đúng rồi Bạch Dung trở lại rồi đấy, anh phải chú ý giữ khoảng cách với cô ta, anh có vợ con rồi đấy, phải để ý đến cảm giác của chị Khanh Khanh.”

Sở Đại cười cười: “Khanh Khanh nói gì với em à? Quan hệ hai người tốt vậy từ khi nào, đây là lần đầu gặp mặt mà.”

“Em thấy chị ấy thuận mắt thôi, chị ấy có nói gì với em đâu, nói chung anh chú ý chút là được. Nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà, anh còn phải gọi em là chị dâu đấy.” Tiêu Tiêu bóc trứng bỏ vào miệng, tay vẫy vẫy: “Đi đây, không cần tiễn.”

Sở Đại đứng ở cửa cổng cười khẩy, chậm rãi quay vào nhà.

Loading...