Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 367

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:42
Lượt xem: 4

Đây là căn nhà trong cùng. Mỗi căn nhà ách nhau không quá rộng, đứng trên tầng hai có thể nhìn thấy tình hình phía trước. Có chị dâu đang phơi quần áo trong sân, có người đứng ngoài trò chuyện, Cố Khanh Khanh vốn là liếc nhìn sơ qua, bỗng nhiên cô thấy một phụ nữ mặc quân phục màu xanh lá, bóng dáng có vẻ quen thuộc. Khi cô muốn nhìn kỹ thì người nọ đã đi vào trong nhà.

Cô không nghĩ nhiều, vừa rồi hỏi Thẩm Tuy em ấy cũng muốn phơi chăn, cô lên tầng ba lấy chăn của em ấy ra phơi.

Xong xuôi, cô nghĩ đến việc trồng ớt, cô phân vân không biết trồng ở sân trước hay sân sau, sân trước nắng tốt, thích hợp làm nhà kính, còn sân sau rộng rãi, thổ nhưỡng tốt, tương đối thích hợp hơn. Cuối cùng cô vẫn chọn sân sau, không có lý do gì khác, chủ yếu là không muốn khi người khác đến thăm Sở tư lệnh tự dưng thấy nhà toàn nhà kính trồng rau che hết khoảng sân phía trước, thấy không ổn lắm.

“A Tuy, chị ra chỗ quân nhu mượn cái cuốc, em ở nhà trông Đoàn Đoàn và Niên Niên, trong nồi có bánh hoa táo thím ba làm, hai đứa nhỏ đói thì em lấy cho hai cháu ăn nhé." Thẩm Tuy làm việc cẩn thận, cô rất yên tâm.

“Vâng.”

Cố Khanh Khanh ra khỏi sân, ánh nắng khiến cô dễ chịu, nheo mắt, ánh nắng mùa đông thật thoải mái, nghĩ đến tháng sau về quê ăn Tết, cô càng vui vẻ, bước đi thật nhẹ nhàng.

Bên ngoài có chị dâu đang nói chuyện, lúc đi ngang qua cô có cười cười chào hỏi. Cô nhận ra họ không thân thiện lắm, trong lòng có chút nghi hoặc. Mà cô cũng không phải người mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, không để ý đến nên thấy chẳng có gì.

Quân khu có nhiều đội tuần tra, hỏi một đồng chí là tìm được quân nhu ở đâu ngay.

Cô vác cuốc đi về thu hút nhiều người nhìn mình, nghĩ bụng lần sau phải mua cuốc để ở nhà mình dùng mới được.

Mùa đông, ngày 23 tháng chạp, Đoàn Đoàn và Niên Niên tròn một tuổi.

Cố Khanh Khanh dậy sớm hấp màn thầu, trứng gà đỏ. Hai đứa nhỏ được cậu đưa đi chơi.

Sở Đại nói ban ngày không ai ở nhà, không thể đón tuổi mới với các con, đợi tối bày hai bàn mời các trưởng bối thân thiết lại cùng ăn bữa cơm.

Cố Khanh Khanh thấy vậy cũng được, không cần mang thức ăn từ nhà ăn về, buổi sáng cô cùng Thẩm Tuy mỗi người bế một đứa đi ra chợ, Thẩm Tuy còn xách theo cái giỏ.

Cố Khanh Khanh thấy em trai ở nhà lâu quá chắc chán lắm, muốn kéo em trai ra ngoài đi dạo.

Chợ đông người, các chị dâu thích tự mình nấu cơm ăn. Quân khu phương Nam rộng lớn, khu nhà cô ở chỉ dành cho quân nhân từ cấp sư đoàn trở lên, còn nhiều khu nhà khác ở những nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-367.html.]

Thấy các chị dâu cười nói vui vẻ, cô nhớ những ngày ở đảo cùng Hứa Niệm, mẹ Tiểu Hoan, ánh mắt thoáng buồn, rồi nhanh chóng thu lại cảm xúc.

“A Tuy, em muốn ăn gì? Em chọn món, chị nấu cho em ăn.” Cố Khanh Khanh hỏi cậu thiếu niên cao gần đến cằm mình.

Thẩm Tuy mười ba tuổi, qua năm mới mười bốn, vốn cao và gầy, được Cố Khanh Khanh chăm sóc mặt mới có chút thịt, cô rất hài lòng.

Cô đã bàn với Sở Đại, đặt ba phần sữa tươi, nếu hai đứa nhỏ không uống thì cho Thẩm Tuy uống, em trai đang tuổi ăn tuổi lớn cần bổ sung dinh dưỡng.

“Cà tím kho, đậu que xào.” Hai năm qua, cậu học cách sống như gia đình với chị và anh rể, nói chuyện khá tự nhiên.

“Sao toàn món chay thế, bên kia có bán cá, ăn hấp cá đi, lát nữa xem có xương ống không, mua về hầm canh.”

“Nghe chị hết.”

Cố Khanh Khanh trông không phải xinh đẹp, nhưng gương mặt nhìn rất ưa nhìn, gương mặt tròn tròn đôi mắt to trong sáng, nói chuyện thì ngọt. Mở miệng nói chuyện là một tiếng chú, một tiếng thím, trong cái giỏ rau có không ít hành, rau thơm còn có cà chua tặng thêm.

Thẩm Tuy khá nổi bật, cao gầy như cây thông, nét mặt hơi non nhưng đã có vài phần lễ độ. Chỉ có đôi mắt phượng dài hẹp liếc qua mang chút xa cách.

Tính khí bướng bỉnh đã sớm bị chị gái hòa tan, sau đó ở cùng anh rể, được thầy Tần dạy dỗ, tính tình càng thêm nhu hòa.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng là không có ớt, tối nay anh cả sẽ qua ăn cơm, phải làm món đầu cá hấp ớt. Có lẽ còn phải đi trạm lương mua ít bột mì, làm mì sợi ăn với nước sốt, ngon lắm...” Cô lẩm bẩm nói chuyện với cậu thiếu niên bên cạnh, cậu bé kiên nhẫn đáp lời.

Mua xong rau, hai chị em đến cung tiêu xã mua trứng, xương ống rồi đến trạm lương thực. Về nhà đã mười hai giờ, Cố Kiến Quốc mang cơm đến đặt ở trên bàn.

Thực đơn hôm nay phong phú, thịt kho khoai tây, rau cải xào và canh tôm khô rong biển.

Cố Khanh Khanh vào bếp hấp trứng cho hai đứa nhỏ, đợi hai chị em ăn xong trứng hấp cũng đã chín, hai người mỗi người bế một đứa, Đoàn Đoàn ăn xong trứng hấp là đến cơn buồn ngủ, trong lòng mẹ ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt không mở ra nổi nữa.

Cố Khanh Khanh bế bé lên lầu đặt vào nôi, Thẩm Tuy bế Niên Niên tinh thần phấn chấn ngồi chơi trên ghế.

“Chị đi chuẩn bị đồ ăn tối nhé, A Tuy nhà chúng ta thích ăn cà tím kho, chị nhớ kỹ rồi nè."

Loading...