Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:36
Lượt xem: 6
Thẩm Tuy gật đầu: "Đều nghe theo anh rể."
Cậu đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Quân khu phương Nam khá lạnh, đỡ hơn thành phố Diêm một chút, ở đây không có tuyết, nhìn ra ngoài cây cối xanh tốt um tùm.
Hai đứa nhỏ đều đã ngủ, giường cũ của Sở Đại đã được chuyển sang phòng khác, giờ chiếc giường lớn rộng hai mét này là đồ cưới mà Cố Ngân làm cho cháu gái, kèm theo là hai tủ đầu giường có ngăn kéo và bàn trang điểm.
Bên cạnh còn có cái bàn đi kèm, cái chậu rửa mặt trong phòng tắm cũng vậy đều là đồ cưới Cố Ngân làm cho cháu gái.
Cố Khanh Khanh ngáp liên tục, thấy anh mang nôi vào, nói: "Anh cũng ngủ một lát đi, chiều chúng ta đi chợ và Cung Tiêu Xã mua ít gạo và rau."
Ra khỏi đảo, lương thực, diêm, dầu đều cần phiếu, may mà mấy năm nay đã tích cóp được nhiều, có chợ là mấy đội sản xuất gần đó mang rau đến bán, giá không đắt lắm, nấu cơm cho cả nhà ăn tốn không bao nhiêu tiền đồ ăn.
Cô nghĩ nhà nhiều người như vậy, thay vì ăn ở nhà ăn chi bằng tự mình nấu.
"Được, lần này mua đủ gạo, mai anh sẽ chào hỏi với sĩ quan hậu cần quản lý chỗ nhà ăn một tiếng, để khi anh ấy mua rau sẽ mua giúp nhà ta một phần. Nhờ anh Kiến Quốc hoặc anh Vệ Đông mang về, tiền anh lo, em không phải nhọc lòng."
Sở Đại cởi áo khoác treo lên lưng ghế bên cạnh, bước tới giường ngồi xuống.
Cố Khanh Khanh gật đầu như gà mổ thóc, chui vào chăn ôm con ngủ ngon lành.
Khoảng bốn giờ hơn gần năm giờ, hai đứa nhỏ giao cho hai cậu Kiến Quốc và Vệ Đông trông, Cố Khanh Khanh mới có thể ra ngoài cùng Sở Đại mua rau.
Hiếm khi hai người ra ngoài cùng nhau, vì ở quân khu, cô ngại nắm tay anh, chỉ có thể đút tay vào túi đi theo bên cạnh anh, trên cổ đeo cái khăn quàng đỏ thím Dư làm cho cô, đôi lông mày lộ ra bên ngoài.
Sở Đại cũng mặc thường phục, sau khi xuất trình giấy thông hành, dễ dàng ra ngoài quân khu.
Cố Khanh Khanh có chút tò mò: "Cái này trước đây hình như anh có lấy ra cho anh hai?"
"Ừ, lúc kết hôn ở chỗ này mấy ngày, anh sợ cậu ấy muốn ra ngoài, có giấy thông hành thuận tiện hơn.” Sở Đại thấy nửa khuôn mặt của vợ vùi trong khăn quàng cười khẽ: "Người nhà quân nhân đều có, về sẽ đưa em."
"Tốt quá."
Chợ cách đại viện không xa, rau xanh và hải sản đủ loại, hai hào sáu mua được hai túi lớn, tỏi non, rau chân vịt, củ cải, rong biển, còn có ngao và tôm, những thứ này ở biển không đáng giá, chủ quầy còn tặng hai mớ hành và một bó rau mùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-364.html.]
Lại đến cửa hàng dùng phiếu mua một cân đường trắng, bảy hào tám. Sợ nhỡ có đau đầu sốt cô còn mua một lọ dầu vạn kim năm xu, rồi mua hai cân muối ba hào. Dùng phiếu dầu mua một cân sáu dầu, cuối cùng lấy phiếu gạo mười cân tiêu thêm một đồng năm mua mười cân gạo, đương nhiên còn mua cả nước tương, nửa cân thịt, tổng hết ba mao năm.
Phiếu thịt, phiếu gạo các loại phiếu, Cố Khanh Khanh mấy năm nay tích cóp được không ít, trên đảo phiếu gạo không dùng cô tiết kiệm lại hết.
Cô đã chuyển khẩu, là hộ khẩu tại thị trấn Nam Dương, sổ lương mỗi tháng có ba mươi cân gạo, có thể đến trạm lương mua thẳng, cộng thêm phiếu gạo có trong tay không đến mức phải dè xẻn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng phiếu gạo của cô là do chồng, các anh trai tắm m.á.u quân thù đổi lấy, cô không dám phung phí.
"Mua đủ chưa?" Người đàn ông xách hai túi nilon lớn, nghiêng đầu nhìn cô.
Cố Khanh Khanh đếm đếm trên các đầu ngón tay những món muốn mua, miệng lẩm bẩm đi ra: "Lần sau chúng ta ra ngoài phải tự chuẩn bị giỏ xách đồ..."
Sở Đại cười, ừ một tiếng.
Hai bóng dáng một cao một thấp đi men theo quầy hàng đi về phía trước, Sở Đại nhìn thấy cái gì đó, nhướng mày hỏi cô: "Nhà còn không?"
"Hả? "Cố Khanh Khanh không biết anh nói gì, thấy anh dừng bước, theo ánh mắt anh nhìn tới, rơi vào một chiếc hộp sắt, cô có phần mơ hồ, cô không hiểu.
Rất nhanh, cô nhìn rõ dòng chữ đỏ trên đó, rồi không biết là xấu hổ hay tức giận: "Hết rồi hết rồi, mau về nấu cơm."
Sở Đại nhíu mày: "Anh nhớ vẫn còn hai hộp mà? Hết rồi à? Em rút xuống hai cái."
"..." Cố Khanh Khanh muốn câm nín, tai sau ửng đỏ: "Muốn rút anh rút, em không muốn mất mặt."
"Tay anh xách đồ, không tiện." Người đàn ông lắc lắc đồ trong tay, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc: "Em lấy xuống giúp anh, vợ à."
Cố Khanh Khanh vừa định bước đi giả vờ không quen biết người đàn ông này đã nghe người phía sau giọng điệu nhàn nhạt: "Ồ, em không dám nha."
Bước chân bỗng khựng lại, chân vừa bước ra lại thu về, quay đầu nhìn bóng người đi qua đi lại, cô nghiến răng nghiến lợi.
Rút tay khỏi túi: "Con cũng sinh hai đứa rồi, có gì mà không dám, Sở Đại tối nay anh không dùng anh chính là đồ vô dụng."
Sở Đại không để ý lời hăm dọa đó, cười: "Ừ, hai hộp đủ không? Rửa rồi dùng lại?"
Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, rút hai cái rồi do dự một chút, lại rút thêm một cái, đối diện ánh mắt trêu chọc của anh ấy, cô nhét vào trong túi áo trước n.g.ự.c anh ấy, tự mình lấy kẹo trong túi ra ngậm để che dấu sự bối rối.