Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 360

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:57:29
Lượt xem: 5

Sở Đại bế con trai lớn vào nhà vệ sinh rồi quay trở lại rất nhanh. Hai đứa nhỏ rất sợ lạnh, luôn tìm cách rúc vào lòng cha.

Cố Khanh Khanh vừa mặc quần áo xong cho con trai nhỏ, đang định nhờ chồng bế con trai đi tè thì "xì" tiếng nước chảy. Nhìn xuống, thấy con trai nhỏ đã tè ra quần luôn rồi. May là cô đang bế ở cạnh giường nên không phải thay ga giường.

Hai vợ chồng nhìn nhau bất lực, Sở Đại thở dài đặt con trai lớn lên giường cho tự chơi. Anh lấy vài cái quần từ tủ quần áo ra đặt lên ghế cạnh lò sưởi để phơi cho mau khô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh đã cởi quần ướt của con trai nhỏ, thay bỉm trước khi chồng đưa quần đến. Cô mặc từng lớp quần từ quần trong bằng cotton đến quần len và cuối cùng là quần ngoài. Bé Niên Niên nằm trên đùi mẹ, chân nhỏ co giật, miệng không ngừng ê ê a a.

"Niên Niên ngoan, sắp xong rồi, bà Hai làm bánh hoa táo cho các con ăn, mềm và ngon lắm." Cố Khanh Khanh nhanh chóng mặc quần cho con rồi bế lên, thở phào nhẹ nhõm, đưa bé con cho Sở Đại.

Hai anh em nghịch phải dùng lực rất lớn mới ôm nổi, ôm lâu mỏi tay, chỉ có Sở Đại là kiên nhẫn với chúng. Sở Đại ngồi bên giường, bế một đứa, để một đứa nằm trên chân. Cố Khanh Khanh lấy một miếng bánh hoa táo từ trong chén.

Mỗi miếng bánh khá to, mềm xốp, có màu đỏ sẫm của táo tàu, thơm ngọt. Cô thèm nhỏ dãi nhưng cuối cùng tình mẫu tử chiếm ưu thế, cô bẻ một miếng nhỏ cho hai anh em đang thèm nhỏ dải.

Đoàn Đoàn và Niên Niên được ăn gương mặt thích lắm. Cố Khanh Khanh lại bẻ một miếng đưa cho chồng: "Khi nào chúng ta về nhà ảnh nhỉ?"

Sở Đại nuốt miếng bánh, lòng suy nghĩ, anh dễ bị những lời nói vô tình của vợ làm lay động: "Hai ngày nữa, ở lại thêm chút cho mẹ và các thím bế Đoàn Đoàn và Niên Niên nhiều hơn."

Họ rời đảo vào ngày 15, buổi tối là đến được quân khu phương Nam, sáng hôm sau đi tàu hỏa đến nơi đây, hôm nay là 17. Kỳ nghỉ mới bắt đầu từ hôm qua. Còn ba ngày nữa.

Ngày 20 chúng ta về quân khu. Anh do dự một lúc: "Em có muốn tổ chức sinh nhật một tuổi cho Đoàn Đoàn. Niên Niên ở đây không?"

"Hả?" Cô nhìn anh ngạc nhiên.

"Nếu em muốn ở lại lâu hơn, anh sẽ về trước." Anh nhét miếng bánh hoa táo vào miệng con trai lớn.

"Không, mẹ con em chắc chắn sẽ đi cùng anh. Anh ở đâu, chúng ta ở đó." Cố Khanh Khanh cũng ăn một miếng bánh, không ngọt, rất ngon.

Mẹ cô muốn ở lại nhà chăm sóc cha nên không muốn đi quân khu với cô. Cô cũng muốn ở bên cạnh chồng. Bé con trong lòng Sở Đại áp mặt vào cô, Cố Khanh Khanh hôn bé con một cái: "Đúng không, bé cưng? Chúng ta ở cạnh cha để cha đi làm về có cơm nóng ăn, tốt biết bao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-360.html.]

Ánh mắt Sở Đại tràng đầy niềm vui, tốt quá.

Ngày hôm sau, Cố Khanh Khanh đến chỗ thanh niên trí thức gặp Tôn Viên Viên và các thanh niên trí thức khác, cô rất vui khi họ chọn ở lại đội sản xuất. Mạnh Nam và Trương Thanh cùng Vu Thừa Phong nói họ sẽ định cư ở làng thôn Đại Truân Tử, còn Tôn Viên Viên không cần phải nói, chị ấy là chị dâu tương lai của cô. Hàn Liên Tâm nói muốn đến nhà chị ấy để dạm ngõ mới biết chị ấy hầu như không còn người thân.

Diệp Tử thích Tần Hổ, điều này khiến Cố Khanh Khanh ngạc nhiên. Cô về nhà cảm thán với chồng: "Thật không ngờ chị Viên Viên và chị Diệp Tử lại có liên hệ với gia đình chúng ta như vậy."

Tôn Viên Viên thích Cố Hùng, Tần Lê và Cố Bảo đã đính hôn, Diệp Tử lại lấy em trai của Tần Lê là Tần Hổ.

Chồng cô chỉ hôn lên trán cô và nói: "Anh cũng lần đầu thấy các thanh niên trí thức và dân làng hòa thuận với nhau như vậy."

Những ngày này anh ra ngoài cùng các anh em Cố Hùng, thường gặp Mạnh Nam và các đồng chí thanh niên trí thức khác đi kiểm tra các cây dược liệu và cây ăn quả trên đồi. Thôn dân đã quen nói chuyện quanh quanh thông với bọn họ. Đôi khi bên thanh niên trí thức bận rộn không kịp nấu cơm thôn dân còn mang thức ăn nhà mình đến cho bọn họ.

Bây giờ nhà không thiếu ăn thiếu mặt phần lớn là nhờ các thanh niên trí thức. Bọn họ làm được nhiều, có đủ tiền để đổi công điểm, năm nay không có gì bất ngờ sẽ là một cái tết đầy đủ, no ấm.

Hai năm nay, mỗi dịp lễ Tết đều chia thịt lợn và cá, dù không nhiều song năm sau vẫn luôn tốt hơn năm trước đó nhiều, cuộc sống càng ngày càng có hi vọng.

Thôn Đại Truân Tử và Đại Câu Tử không còn ai lười biếng, ngay cả người nổi tiếng lười biếng như Trương Bất Phàm cũng kiếm được nhiều công điểm nhờ việc chăn bò, huống chi là các thanh niên trí thức khỏe mạnh cơ chứ.

Những ngày ở nhà ngắn ngủi thực ấm áp. Tối ngày 19, Cố Khanh Khanh thu dọn hành lý.

Thật ra cũng không có gì nhiều để dọn, quần áo của hai đứa trẻ phải để ngoài để có thể thay ngay khi cần, chủ yếu là thu dọn quần áo của cô và chồng.

Cô cũng nói với Thẩm Tuy rằng tối nay phải dọn dẹp sách vở, ngày mai sẽ về quân khu.

Sở Đại ngồi trên giường chơi với hai con. Có lẽ vì anh chăm nhiều nên chúng rất quấn cha, thường có một đứa nằm trên chân, một đứa bám trên người anh. Dấu nước miếng ướt nhẹp khắp nơi khiến Cố Khanh Khanh có chút ghen tị.

Trong lúc bận rộn chăm con anh hỏi: "Nhà chú hai, chú ba đã quyết định ai sẽ đi cùng chúng ta chưa?"

"Anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông, còn những anh khác ở lại giúp đỡ gia đình. Có người học nghề mộc từ chú hai, có người học nấu ăn từ chú ba." Cố Khanh Khanh gấp quần áo bỏ vào túi hành lý: "Thực sự có gây lại phiền phức gì cho cha và anh không?"

"Không." Sở Đại cười: "Tất cả đều dựa vào năng lực của bọn họ mà vào làm việc, không có phiền."

Loading...