Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:32:07
Lượt xem: 7

Anh là con một, chỉ có anh em họ, mà vì không sống chung gần nhau nên không quá thân, chơi từ nhỏ cũng chỉ có Chử Chiến và Bạch Diên.

Nghĩ đến Bạch Diên, ánh mắt anh sâu thẳm, khóe miệng đang cong cũng dần thẳng lại.

Khi anh đang trầm tư, má đột nhiên có cảm giác ấm áp, anh quay lại, hai đứa nhỏ mỗi bên bám vào người anh mà hôn lên má anh.

Sở Đại không khách sáo, hôn lại hai con trai một cái, Đoàn Đoàn cười khanh khách, mắt cười cong cong y hệt mẹ nó.

Đứa kia đã bò khỏi đùi anh, chui vào lòng mẹ tìm sữa.

Cố Khanh Khanh dù đang ngủ, vẫn kéo áo thành thạo, Tiểu Bảo lập tức bò đến b.ú sữa ngon lành.

Anh và con trai lớn nhìn nhau, Đoàn Đoàn cũng kêu la đói rồi, bị anh vỗ m.ô.n.g leo xuống người anh.

Ánh mắt anh tối lại, yết hầu chuyển động lên xuống, cố gắng rời mắt, tay che mắt con trai lớn, không đang biết dỗ dành ai: “Ngoan, chúng ta không nhìn, cũng không thèm.”

Cố Khanh Khanh ngủ đến hơn năm giờ, Niên Niên ăn no ngủ say, anh lớn cũng được Sở Đại cho uống sữa bột no ngủ bên cạnh em trai.

Cô ngáp một cái, phát hiện trên eo mình là cánh tay gầy của anh, hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào gương mặt ấm áp.

“Em dậy rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“... Vâng.” Cố Khanh Khanh lại ngáp: “Mấy giờ rồi?”

Anh giơ tay nhìn: “Năm giờ rưỡi, dậy chưa?”

Cô luyến tiếc ổ chăn ấm áp, đề nghị: “Mẹ chưa gọi ăn cơm, hay ngủ thêm lát nữa?”

Anh gật đầu, định ngồi dậy: “Em ngủ đi, anh xuống bếp.”

Cô kéo tay anh, cười khổ: “Không phải chứ, chúng ta có mấy đứa con rồi, anh còn chăm chỉ như hồi mới đến nhà em vậy à.”

“Đây không phải là việc nên làm sao?” Anh mang tất, cầm áo khoác trên ghế, cúi xuống hôn vợ một cái: “Em ngủ thêm chút đi, ăn cơm anh gọi.”

Cô hơi ngồi dậy ôm eo anh, mặt dán vào lưng anh: “Ở lại với em hai phút, hai phút thôi, anh bấm giờ đi.”

Sở Đại buồn cười.

“Cốc cốc —” tiếng gõ cửa vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-359.html.]

Anh liếc nhìn vợ một cái, cô vợ nhỏ cô ngoan ngoãn buông tay, ý cười trong mắt càng sâu hơn, anh đi mở cửa.

Anh gật đầu chào: “Thím hai."

“Ừ, vừa rồi thím Ba hấp ít bánh hoa táo bảo thím mang cho bọn nhỏ trước.” Cô thò đầu vào nhìn: “Đoàn Đoàn, Niên Niên dậy chưa? Khanh Khanh đâu?”

Anh quay lại nhìn, cô gái nhỏ đã chui vào chăn, che luôn cái đầu, bất đắc dĩ anh nói: "Đang trong ổ chăn rồi thím."

Hàn Liên Tâm dặn dò: “Ừ, trưa ăn muộn, tối cũng phải bảy tám giờ mới ăn, cái này cho bọn nhỏ ăn trước. Khanh Khanh muốn ngủ thì để con bé ngủ thêm, phụ nữ sau sinh mệt mỏi buồn ngủ lắm, tối còn phải chăm con thiếu ngủ, con đừng trách con bé nhé."

Khanh Khanh từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, một mình ở đảo xa xôi mang thai sinh con, lại sinh đôi, bao khổ cực có thể tưởng tượng, gia đình ai cũng thương con bé, giờ phải chăm hai đứa trẻ, cô sợ Sở Đại không hiểu nỗi khổ của Khanh Khanh.

“Thím hai, con biết.” Sở Đại không nói buổi tối chủ yếu là anh chăm con, Khanh Khanh cưới anh chịu nhiều khổ cực, anh cũng thấy nợ cô, nghiêm túc nói: “Con sẽ đối tốt với Khanh Khanh.”

Hàn Liên Tâm gật đầu hài lòng, đưa bánh hoa táo cho anh: “Thím còn phải nhào bột nướng bánh, Khanh Khanh thích ăn bánh thím làm, các con ở nhà không lâu, thím muốn làm cho con bé ăn nhiều chút, nào các con về cũng mang theo nhiều chút về."

“Vâng, cảm ơn thím hai.” Sở Đại không từ chối lòng tốt của thím, đợi tiếng bước chân biến mất ở cầu thang mới đóng cửa.

Nhìn hai miếng bánh hoa táo mềm mịn, anh cảm thấy ấm lòng.

Ở nhà họ Cố anh lúc nào cũng thấy thoải mái, các thím thật thà nhiệt tình, đối xử rất tốt với Khanh Khanh và hai đứa nhỏ.

Với anh cũng yêu ai yêu cả đường đi, ở đây anh cảm thấy có gia đình, khó trách mấy năm nay cha anh đều đến thôn Đại Truân Tử đón năm mới, phỏng chừng tháng sau cũng sẽ đến đây.

Cũng tốt, đến lúc đó cả nhà đều đến, bây giờ anh chuyển về Bộ Chỉ huy Hải quân, không còn bận rộn như trước.

Về quân khu phương Nam còn phải hỏi quân y xem trẻ một tuổi có thể uống sữa tươi không, hôm nay ngày mười bảy, đến hai mươi ba Đoàn Đoàn, Niên Niên tròn một tuổi, nếu uống được anh định đặt sữa tươi cho các con uống mỗi ngày, không được thì để sau lớn chút nữa rồi tính.

“Anh?” Cố Khanh Khanh lại thò đầu ra khỏi chăn: “Thím hai nói gì với anh?” Vừa rồi hai đứa nhỏ dậy, cô trốn trong chăn chơi trốn tìm với chúng.

Hai đứa nhỏ từ chăn bò ra, giơ tay về phía cha kêu liên tục: “Bế~”

“Thím mang ít bánh hoa táo bảo anh đừng mắng em ngủ nướng.” Anh đặt bát bánh xuống, hai đứa trẻ mặc ít quần áo, anh bế con lớn mặc áo len nhỏ vào cho con trai.

“Cho đi tè trước đi anh, Đoàn Đoàn chiều nay chưa tè.” Cô nhắc nhở.

“Mặc áo vào đã, bên ngoài lạnh.” Anh mặc quần áo và mang giày nhỏ xinh cho con, cánh tay gầy mạnh mẽ bế cậu bé ra ngoài.

Bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng trong nhà ấm hơn, ra ngoài gió lạnh, không biết có phải từ khe cửa sổ chui vào không.

Loading...