Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 357
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:32:03
Lượt xem: 12
Cố Tài hỏi: “Anh cả, anh có biết ai là người cử báo không?”
“Không biết, nghe lãnh đạo nói là người nọ gửi thư cử báo." Cố Kim dùng đũa gắp một miếng bánh, cuốn dưa muối đưa cho vào miệng: “Không cần quan tâm nhiều, công xã và công an sẽ điều tra, chúng ta nên bàn xem tháng sau tổ chức đám cưới vẻ vang cho A Bảo, hôm nay cha vợ nó tức tối dữ lắm."
Cố Thiết Trụ ngạc nhiên: “Sao vậy?”
“Tính tình hắn làm sao cha biết mà, cãi nhau với lãnh đạo.” Cố Kim uống hết cháo, ăn xong bánh, lau miệng đứng lên: “Con phải đến đại đội, Tần Võ và Toán Bàn đều đang đợi con. Cha mẹ thương lượng thật kỹ, lễ cưới này đừng để Tần Võ mất mặt.”
“Biết rồi, biết rồi.” Cố Thiết Trụ vẫy tay: “Những chuyện này không cần con lo, con lo việc của đại đội là được rồi, mau đi đi.”
"Vâng, Khanh Khanh, nhà chú Tần có khoai lang tím, lát nữa cha hỏi ông ấy xin hai củ về cho con, con thích ăn khoai lang tím nướng nhất mà.”
“Cảm ơn cha!” Cố Khanh Khanh cười tít mắt.
Cố Kim còn trêu đùa hai cháu ngoại, rồi mới thong thả đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng khách.
Bây giờ tuyết đã ngừng rơi, tuyết ngoài trời rất dày, trong nhà có mấy lò sưởi, không quá lạnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy anh em Cố Hùng không ngồi yên một chỗ được muốn đi bổ củi, không quên gọi Sở Đại. Những người còn lại ra vườn sau hái rau, rau sau khi bị sương và tuyết đọng lại một lớp ăn ngọt dữ lắm.
Sở Đại vui vẻ đi theo, đến nhà vợ là phải thể hiện thật tốt, Chử Chiêu đã nói với anh vậy.
Cố Ngân cũng ra chòi tiếp tục làm nôi, Cố Tài đi giúp.
Cố Khanh Khanh thấy mấy người đàn ông ra ngoài, cô cứ bình tĩnh ngồi ăn.
Thời Như Sương thấy con gái ăn hai miếng bánh rán, một chén cháo thịt, trong tay còn cầm một cái màn thầu, lời đến miệng lại nuốt xuống, nhìn cháu ngoại trong lòng nuốt hết trở vào.
Cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi mà, nhà nuôi nổi, mặc kệ con bé đi.
Cố Khanh Khanh ăn hai má phồng lên, nhìn mẹ đang đút canh trứng cho con trai: “Mẹ, anh hai nói đợi đánh thêm vài trận lập công lớn sẽ xin điều về quân khu phương Nam, mẹ có muốn qua ở với chúng con không?”
Thời Như Sương hơi động lòng, đứa con gái cưng ở đó, con trai lớn và hai cháu ngoại cũng ở đó, bà vẫn lắc đầu: “Cha con ở nhà mẹ không yên tâm, công việc ở đại đội lúc nào cũng bận, tháng sau là tháng chạp, sau Tết lại phải làm việc, nếu Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ mẹ sẽ qua chăm sóc, bây giờ chúng cũng sắp biết đi rồi, dễ chăm, mẹ ở nhà chăm sóc cha con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-357.html.]
Cố Khanh Khanh nghe xong, nuốt miếng màn thầu, cầm cái ca nước của chồng uống một ngụm nước ấm, cô gật gật đầu không cố cưỡng ép mẹ: “Vậy lúc nào rảnh mẹ đến thăm chúng con nhé!”
“Được, bây giờ các con về cũng tiện mà, đi chỉ nửa ngày đường, muốn ăn gì nói với mẹ, hai ngày tới mẹ chuẩn bị để các con mang đi."
“Đúng vậy Khanh Khanh, con thích ăn gì, thím hai làm cho con." Tối qua cô và Trương Vũ Tình nhàn rỗi nên đan áo len cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, tuy tính cách cô thô nhưng mấy việc tỉ mỉ này làm cũng khá lắm.
Hai năm nay chồng và con trai ra đồng làm không biết mòn bao nhiêu đôi giày vải, khâu vá đều do cô làm.
“Con muốn củ cải chua mẹ làm, bánh rán của thím hai, nếu thím ba làm thêm ít bánh hoa táo thì tốt quá, mềm mịn, hai đứa nhỏ cũng ăn được.”
Nghe cháu gái nhắc đến hết mọi người trong nhà, Trương Thúy Phân cố ý nghiêm mặt: “Thế còn bà nội? Đồ bà nội làm không hợp khẩu vị con nữa à?”
Cố Khanh Khanh lập tức ôm tay bà làm nũng: “Không phải mà, đồ bà làm con đều thích, con chỉ sợ bà vất vả thôi, bà còn phải làm giày nhỏ cho Đại Bảo, Nhị Bảo nữa.”
Trương Thúy Phân đưa tay đẩy cái trán cháu gái, nói với chắt ngoại: “Đoàn Đoàn, nhìn mẹ con xem, đã là mẹ của hai đứa rồi mà còn đáng yêu thế, cả thôn nói mẹ con miệng ngọt không có sai."
Cố Khanh Khanh ngượng ngùng lè lưỡi: “Dù là mẹ của mấy đứa con thì con vẫn là cháu gái được bà thương yêu nhất, đúng không thím hai?"
“Đúng rồi, Khanh Khanh nói đúng, dù có mẹ của bao nhiêu đứa cũng là đứa nhỏ bảo bối của nhà họ Cố hết. Chiều nay con bế bọn trẻ qua nhà ông nội cả, ông nội hai, mọi người đều nhớ thương con lắm đấy."
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Ăn trưa xong con sẽ đi.”
Thời Như Sương cũng nói: “Ông bà ngoại con không biết con về, năm ngoái mẹ đi chúc Tết bà ngoại cứ lo con ở đảo sống không tốt, có hai miếng thịt khô là do mợ lớn con gửi cho con, con đã ăn hết chưa?”
“Sớm đã ăn hết rồi, bảo sao con thấy không giống thịt nhà mình, thịt săn chắc hơn nhiều. Lúc đó Cẩu Đản còn ở trên đảo, con ở sau vườn trồng ít tỏi, xào cọng tỏi non với thịt khô ăn ngon ơi là ngon."
“Con cũng biết sống lắm nhé!" Thời Như Sương cười nhẹ, cái chén cháo trứng đã gần hết, cô dùng muỗng vét vét số còn lại đút cho cháu trai.
Niên Niên ăn một miếng, cái miệng nhỏ nuốt ừng ực trông thỏa mãn lắm.
“Con còn nuôi gà rừng nữa, là Sở Đại, anh hai và mấy anh trong Binh Đoàn lên núi bắt cho con. Con mang về nuôi nở ra tận hai mươi con lận. Tiếc là không mang về được, con để lại cho mấy chị bạn thân." Nói đến đây cô tiếc mấy con gà dữ lắm, mà thôi để lại cho mọi người cô chấp nhận. Cho chị A Niệm với mẹ Tiểu Hoan mỗi người hai con, có cả phần cháu trai nhỏ để thằng bé mang hai con về, cảm ơn thằng bé hai năm nay thỉnh thoảng bắt hải sản mang đến cho cô.”
Thời Như Sương cười cười: “Con đi đâu cũng sống tốt, bạn bè đầy ra. Con bế Niên Niên đi, mẹ đi lấy giày mẹ móc đêm qua thử thử xem thế nào.”
“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhận lấy con trai, thơm lên má trắng nõn của con trai một cái.