Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:32:01
Lượt xem: 9
Nhìn theo họ biến mất ở cuối con đường, Cố Kim xỏ tay vào túi hỏi Tần Võ đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh: “Tần lặn nước này, vừa rồi đồng chí Triệu Dương của công xã nói gì với ông vậy?”
Tần Võ liếc mắt nhìn ông ta, không vui đáp: “Ông ấy bảo ông mắt tinh thật, nịnh bợ lãnh đạo mà còn để ý tới tôi.”
“Tôi có nịnh đâu, toàn nói oan uổng tôi.” Cố Kim cười hì hì phản bác.
“Lão Triệu bảo đây là lần đầu tiên ông ấy tỉnh táo suốt đêm không ngủ được, hỏi tôi sao lớn gan thế, nằm bò lên bàn mà ngủ luôn." Tần Võ từ trong túi móc ra một điếu thuốc, quẹt diêm châm lửa, nói: “Ông không để ý thấy ông ấy run run suốt đêm à? Sợ đến toát mồ hôi, quần áo ướt nhẹp, lạnh cứng luôn.”
Cố Kim cười hì hì: “Thôi được rồi, cậu cũng về ngủ đi, Sở Đại, chúng ta cũng về nhà thôi con.”
Thôn dân phía sau càng ngày càng đông, ai cũng đến hỏi kết quả, ông vẫy tay: “Mọi người không thấy lạnh à, chúng ta ngay thẳng, sợ gì, đều đã làm rõ rồi, về đi thôi. Tháng sau là quyết toán, ai g.i.ế.c lợn, ai bắt cá thì nhớ kỹ, tối hai mươi chín tháng chạp tập trung ở đại đội.”
“Được.!” Thôn dân reo hò.
Cố Kim cười lắc đầu, xỏ tay vào túi dẫn Sở Đại về nhà.
Sở Đại lần đầu tiên thấy rõ tài năng của cha vợ, trong khi Cố Thanh Liệt còn nghĩ cha mình ngốc nghếch, thực ra cậu ta mới là người ngốc nhất trong nhà.
Trên con đường quanh co, lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen ngồi ở ghế sau xe, nhận cuốn sổ bìa da từ đồng chí Tiểu Võ, ghi lại toàn bộ quá trình kiểm tra sổ sách.
Đồng chí đeo kính bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Bí thư Chu, ngài thấy ba chiếc máy kéo ngoài trụ sở đại đội không? Đội sản xuất Vô Địch thật sự rất giàu có.”
“Điều này tôi không để ý.” Lãnh đạo áo đen cười nhẹ, đóng cuốn sổ bìa da trả lại cho Tiểu Võ, xoa xoa lông mày mệt mỏi: “Trời tối quá.”
“Sổ sách của họ rõ ràng, tiếc là không mang theo máy ảnh, nếu không thì chụp lại cũng có thể làm mẫu, sau này bộ tài chính cũng nên ghi sổ như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều rắc rối.”
“Các cậu ở bộ tài chính chỉ quan tâm đến sổ sách.” Có người lẩm bẩm: “Tiếc là không có cơ hội xem ruộng lúa của họ, lại gặp phải trời tuyết, thật muốn biết họ làm thế nào để tăng sản lượng.”
“Sẽ có cơ hội đến thăm lần nữa.” Hàm ý bí thư Chu sâu xa: "Các đồng chí, bây giờ hãy nghĩ cách viết báo cáo cho trung ương, mô hình này nên được khen ngợi, làm gương cho tất cả các đội sản xuất khác.”
Có người bên cạnh hiểu ý: “Ngày mai tôi sẽ liên hệ với tòa soạn báo Kinh Hoa.”
Sở Đại về đến nhà, Cố Khanh Khanh vẫn chưa dậy.
Anh sợ mang hơi lạnh truyền sang vợ và bọn trẻ, cởi áo khoác, anh thay đồ ngủ, ngồi sưởi ấm bên lò than trong phòng xua đi hết hàn khí rồi mới lên giường ôm vợ vào lòng.
Hai đứa nhỏ ngủ bên trong, Cố Khanh Khanh quay lưng về phía anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-356.html.]
Cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, cô mơ màng mở mắt: “Anh à?”
“Ừ.” Sở Đại đáp lại, bàn tay lớn đặt trên eo vợ siết chặt: “Ngủ đi.”
Bây giờ đã hơn sáu giờ, sắp bảy giờ rồi, người nhà họ Cố từ lúc Cố Bảo về nhà lúc hai giờ sáng mới lục đục đi ngủ, giờ này vẫn chưa dậy.
Bữa sáng hôm nay chắc cũng phải hoãn lại.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Sở Đại nhắm mắt, ôm người phụ nữ trong lòng ngủ say.
Người tỉnh dậy sớm nhất lại là hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên, chúng không ồn ào, ở trong chăn nhìn nhau, Đoàn Đoàn còn vươn tay chạm vào má em trai rồi cười toe toét.
Niên Niên ở trong chăn đạp chân vào anh trai rồi cũng cười theo.
8 rưỡi sáng, Cố Khanh Khanh dậy cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi tiểu, sợ chúng bị lạnh nên cô ôm ra gần lò sưởi mặc quần áo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đoàn Đoàn đã mặc xong quần áo được đặt ở bên trong, bé con tự bò lên người cha, để lại từng dấu nước miếng ướt át trên mặt của anh.
Cuối cùng bị anh vớt nhét vào trong chăn, chân nhỏ vẫn không yên đạp đạp lên chân cha.
9 giờ, cả gia đình thức dậy, Sở Đại ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, tinh thần phấn chấn, mắt sáng ngời.
Trương Thúy Phân nhận lấy đứa trẻ từ tay cháu gái: “Nhanh ăn sáng đi, A Đại đưa Niên Niên cho mẹ đi con, chú ba con hấp trứng cho hai đứa nhỏ ăn nơi đấy."
Sở Đại gật đầu làm theo.
Giờ hai đứa trẻ đã dễ phân biệt, anh trai hoạt bát, gặp ai cũng múa tay múa chân cười không ngớt, em trai trầm tĩnh hơn, không nghịch ngợm nhiều như vậy.
Bữa sáng gồm có bánh hẹ, cháo thịt nạc và màn thầu ngô, bên cạnh còn có dưa muối và củ cải muối.
Cả nhà ngồi quanh bàn tròn lớn trong phòng khách, Cố Bảo hỏi anh trai: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Cố Thiết Trụ và cùng hai người anh trai nữa trong nhà nhìn về phía này.
Cố Kim nhận chén cháo thịt nạc từ con gái, uống một ngụm cho ấm bụng: “A Đại, con cũng mau ăn đi, lạnh cóng cả đêm rồi.”
“Mọi chuyện không có gì, có người tố cáo anh và Tần Võ tham ô mà thôi, có Toán Bàn ghi từng khoản rõ ràng cả việc Tần Võ làm rơi cái ca tráng men phải đền cho đại đội. Người từ tỉnh xuống ngồi tính cả đêm, sổ sách không tìm ra vấn đề gì nên không sao."
Cố Thiết Trụ vẫn còn kinh hãi: “Ở cổng nhà Trương Bất Phàm thấy công an là cha biết có chuyện lớn rồi. Việc này phải cảm ơn Toán Bàn viết sổ sách rõ ràng, sổ sách mà lung tung thì e là cả đám các con đều dính vào hết rồi."