Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 355

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:28
Lượt xem: 7

Đồng chí của công xã rất thân quen với họ, rất hiểu về Cố Kim và Tần Võ. Sự hợp tác ăn ý của hai người giúp họ làm công xã nở mày nở mặt trước các công xã khác. Cố Kim trông có vẻ hiền lành, còn Tần Võ thì nóng tính.

Tần Võ tất nhiều lần cãi vã với lãnh đạo công xã, ông ta là con lừa cứng đầu.

Nhưng toàn là các đồng chí lão làng có ý tốt, toàn tâm toàn ý vì xã viên, có điều là miệng lưỡi nói chuyện không dễ nghe mà thôi.

Mười mấy người tính toán đến khoảng hai giờ sáng mới xong một nửa, đồng chí đeo kính nói: “Bí thư Chu, hiện tại sổ sách không có vấn đề, mỗi khoản thu chi đều được ghi lại, tiền điện của đại đội cũng rất rõ ràng, ở đây có một khoản hai hào mà tôi không hiểu là từ đâu ra.”

Theo lý, đại đội chỉ có chi chứ không có thu vào.

Người giữ sổ sách đeo một chiếc bàn tính lớn trên cổ, đi lại phát ra tiếng lách cách, ông bước đến sau lưng đồng chí đeo kính hỏi: “Ở đâu?”

Đồng chí đeo kính chỉ cho anh ta xem, anh ta liếc nhìn rồi ồ một tiếng, “Đó là bí thư Tần và đội trưởng Cố cãi nhau về việc lương thực, bí thư Tần đập vỡ một chiếc cốc sứ, tự bỏ tiền túi ra bù vào.”

Lãnh đạo công xã không nhịn được cười, bổ sung: “Đồng chí Tần tính tình là như vậy…”

Hiểu rõ về khoản thu nhập này, đồng chí đeo kính cũng không còn gì để hỏi, một chiếc cốc sứ mà cũng rõ ràng như vậy, bọn họ phải thán phục, đồng thời xấu hổ không thôi.

Lãnh đạo mặc áo đen thấy Cố Bảo đang ngáp, nói: “Các cậu về ngủ trước đi, chúng tôi ở lại đây là được rồi.”

Cố Kim nhìn Cố Bảo: “Em về báo cho cha mẹ biết, đừng lo lắng, ngủ sớm đi. A Đại à …”

“Con ở lại với cha.” Sở Đại nói trước khi cha nói xong.

“Được.” Cố Kim không từ chối, để Cố Bảo về trước.

Tần Võ ngáp liên tục, gục xuống bàn ngủ gật, Cố Kim kéo Sở Đại ngồi cạnh, thì thầm với con rể: “Con không biết đâu, Tần lặn nước này dựa vào việc Tiểu Lê chuẩn bị gả cho chú nhỏ con mà cứ đòi cha gọi hắn là chú.”

Thấy cha không quá lo lắng về việc lãnh đạo tỉnh đến kiểm tra, Sở Đại cười nói chuyện với cha ít chuyện vụn vặt trên đảo.

Liên quan đến con gái và con trai út mới nhận này, Cố Kim nghe rất chăm chú.

Cứ như vậy cho đến hơn năm giờ sáng, bầu trời dần sáng rõ bởi ánh sáng từ tuyết dày bên ngoài phản chiếu vào.

Đồng chí đeo kính cùng những người khác như trút được gánh nặng, đóng sổ sách lại: “Đội trưởng Cố và bí thư Tần nói đúng, sổ sách rõ ràng đến từng hào, thu nhập từ dược liệu và gạch, xi măng một phần để cuối năm đổi công điểm cho xã viên, phần lớn thông qua công xã giao cho Sở Tài chính địa phương để hỗ trợ quân đội địa phương, đây là biên lai của Sở Tài chính, con dấu là thật.”

Anh thấy kỳ lạ, hiếm khi có sổ sách rõ ràng như vậy, không khỏi nhìn người giữ sổ sách đeo cái bàn tính trên cổ đang cuộn tròn ở góc ngủ gật, đúng là một nhân tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-355.html.]

Những người khác xếp lại sổ sách, cảm thán: “Đội sản xuất Vô Địch thật khó lường, mỗi năm không những không thiếu lương thực nộp mà còn nộp thêm hai vạn năm ngàn cân lương thực.”

Cố Kim không buồn ngủ chút nào, ông xoa tay cười: “Chúng tôi đủ ăn là được, phần còn lại giao cho cục lương thực để phân phối cho quân đội, quân nhân ở tiền tuyến chiến đấu, chúng tôi không thể để các đồng chí đói bụng.”

Đặc biệt là gần đây, một số nơi bị hạn hán, đừng nói dân thường, quân đội cũng phải tiết kiệm, hiện tại biên giới vẫn đang có chiến sự, họ thà ăn ít đi cũng không để chiến sĩ lên chiến trường đói bụng. Điều này đều đã được bàn bạc và biểu quyết thông qua với các xã viên, mọi người đều đồng ý.

Lãnh đạo mặc áo Trung Sơn đen đứng dậy, trang trọng bắt tay ông: “Đội trưởng Cố, tư tưởng giác ngộ của đồng chí rất cao.” Nhìn người đàn ông bên cạnh dáng đứng thẳng thắp, ánh mắt sáng như sao, ông nói tiếp: “Cũng không lạ khi ông dạy được những đứa con tốt như vậy.”

“Đây là điều đương nhiên.” Cố Kim vẫn cười hiền lành, chân im lặng đạp nhẹ vào chân Tần Võ.

Tần Võ nhăn mặt, lẩm bẩm lau mặt từ từ đứng dậy.

Đã kiểm tra rõ ràng, thật ra Cố Kim không cảm thấy có gì, hai đồng chí của công xã thì đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

May mà Cố Kim và Tần Võ thật sự tận tâm vì công, nếu không hôm nay cả đại đội và công xã sẽ bị tận diệt.

Tiễn lãnh đạo tỉnh ra đến đầu thôn, lãnh đạo mặc áo đen nhìn sâu vào cảnh vật trước mắt: “Các đồng chí làm rất tốt, làm rạng danh đội sản xuất, công xã thậm chí cả tỉnh mình. Kinh tế tập thể sôi nổi, hừng hực khí thế giúp xã viên no ấm còn có thể hỗ trợ lại cho quốc gia, rất tốt. Tôi sẽ về viết báo cáo chi tiết lên trung ương, phổ biến mô hình kinh tế tập thể của đội sản xuất Vô Địch trên toàn quốc.”

Cố Kim chỉ cười gãi đầu: “Phiền các lãnh đạo đi xa đến đây một chuyến, hay ở lại ăn sáng rồi hãy đi? Yên tâm, tuyệt đối không phải hối lộ đâu.”

Các đồng chí mặc áo Trung Sơn đều cười, ngay cả công an cũng nhếch miệng cười.

“Không cần đâu, chúng tôi sẽ đến nhà khách thị trấn.”

Thấy hai đồng chí của công xã đạp xe đến, lãnh đạo mặc áo Trung Sơn vỗ vai Cố Kim: “Làm tốt nhé, đóng góp nhiều cho quốc gia.”

Cố Kim thật thà: “Thật ra năm ngoái tôi đã muốn từ chức rồi…”

Không biết từ lúc nào có thôn dân quanh quẩn chỗ này, nghe thế họ nhảy dựng quát ầm lên: "Đừng có mơ, lãnh đạo, đội trưởng Cố chỉ đùa thôi, ông ấy nói cả đời sẽ cống hiến cho quốc gia, cho công xã và đội sản xuất.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Kim: “…”

Lãnh đạo mặc áo đen và đồng chí bên cạnh nhìn nhau cười ha hả.

Hai chiếc xe đen biển số tỉnh thành biến mất trong tuyết trắng, các đồng chí của công xã cũng đạp xe theo sau, đồng chí ngồi sau không quên quay lại lớn tiếng nhắc nhở: “Lão Cố, tháng sau đừng quên nộp báo cáo quyết toán cuối năm nhé ~”

Những lời còn lại bị gió cuốn đi.

Loading...