Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:15
Lượt xem: 8
Bây giờ mới tháng chạp, trường học chưa nghỉ, cậu được nghỉ học sớm cùng chị rời đảo, thầy giáo giao bài tập để thành tích không tụt so với các bạn.
Lên tàu cậu rũ đầu ngủ gà ngủ gật.
Càng đi vào khu vực trung tâm, càng cảm nhận rõ cái lạnh bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng nặng nề trên cành cây, khó thấy màu xanh của lá cây.
Trong tàu vẫn rất ấm áp, hai đứa nhỏ cũng mặc nhiều lớp, Cố Khanh Khanh và Sở Đại mặc áo khoác dạ đen dài mua từ vài năm trước, Thẩm Tuy mặc áo bông xanh.
Mười một giờ rưỡi, sau một tiếng phanh dài chói tai, tàu dừng lại an toàn tại ga thành phố Diêm.
Cố Khanh Khanh và Sở Đại mỗi người bế một bé, Thẩm Tuy đứng dậy lấy hành lý từ phía trên tàu, xách hai túi theo sau chị và anh rể xuống tàu.
"Em gái Khanh Khanh ơi! Bên này!” Hôm nay Cố Hùng cùng vài thanh niên khỏe mạnh trong đội đến nộp lương thực mùa đông, đội sản xuất nhận được điện báo quân khu đánh đến từ sáng sớm, bác cả dặn dò bảo anh giao lương xong ở lại đây chờ.
Giữa mùa đông lạnh giá, anh vẫn mặc một chiếc áo thu mỏng, người qua đường không khỏi nhìn thêm vài lần, nhìn cái dáng người chắc nịch kia là hiểu.
Vất vả lắm mới xuống được tàu, hít một hơi không khí trong lành. Cố Khanh Khanh nghe thấy giọng của anh họ cả, nhanh chóng tìm kiếm, xác định mục tiêu xong không thể đứng yên, bước nhanh về phía anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chậm thôi, không cần vội, Khanh Khanh à!" Cố Hùng nói vậy, nhưng bước đi nhanh hơn ai hết, vài bước đã đến trước mặt em gái, cười tươi nhìn em gái và cháu: "Béo hơn nhiều rồi."
Cố Khanh Khanh sau khi sinh con thực sự trông tròn trịa hơn trước, đôi mắt to vẫn sáng long lanh, đặc biệt có hồn: "Sao anh lại ở đây, anh cả."
"Hôm nay ngày nộp lương, bác cả nhận điện báo bảo anh ở đây đợi các em, về nhà nói chuyện sau. Chú thím ba hôm qua cũng về, có thể ở nhà hai ba ngày, em thích nhất ăn cơm chú ba nấu mà, có phải không?" Cố Hùng không giống cha mình Cố Ngân trầm tính, anh giống mẹ Hàn Liên Tâm, biết ăn biết nói.
"Được, anh đi xe bò đến à?" Cố Khanh Khanh ôm chặt bé con trong lòng, chỉnh lại cái mũ đầu hổ cho bé. Thành phố Diêm lạnh hơn Nam Dương ít nhất mười độ, gió lạnh rít lên khi cả nhà vừa ra khỏi ga tàu.
"Bây giờ là máy kéo rồi, đội chúng ta có ba chiếc máy kéo!" Mắt Cố Hùng đầy tự hào, anh quay đầu nhìn Sở Đại: "Em rể, lần này rời đảo sẽ không trở lại chứ?"
Sở Đại gật đầu, cười nói: "Sau này ở lại quân khu phương Nam, anh rảnh có thể đến thăm bất cứ lúc nào."
"Đương nhiên rồi, anh chưa bao giờ đến biển đâu, lần này phải xem cho đã." Cố Hùng cười gãi đầu, thấy cậu bé phía sau, anh lên tiếng chào hỏi trước: "Đây là A Tuy nhà ta phải không? Đưa đồ cho anh nào."
Thẩm Tuy quen thuộc nhất với chị gái mình, cảm xúc hơi khoa trương một chút là anh hai, không ngờ ngoài anh họ Cố Xán Dương, người nhà họ Cố ai cũng vậy, chưa kịp phản ứng hay tay đã trống không. Cố Hùng xách đồ đi cùng Sở Đại vừa đi vừa nói chuyện.
Lên máy kéo, chưa đầy nửa giờ từ thị trấn đến thôn Đại Truân Tử, đường đã được đàn ông và thanh niên trai tráng trong thôn sửa sang, không còn gồ ghề.
Sở Đại nhìn thấy ngôi nhà gạch đỏ hai tầng mới xây, hơi nhướng mày.
Mấy năm trước anh đến đây, nhà còn là nhà tranh vách đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-349.html.]
Cố Khanh Khanh cũng không ngờ quê nhà thay đổi nhiều như vậy, cô há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
Cố Hùng biết sự ngạc nhiên của họ, cười to: "Trước đây không phải có nói qua đội đang tự nung gạch, tự làm xi măng vôi sao, thu đông năm ngoái đã làm thành công, các em lên đảo hai năm rồi, những ngôi nhà này đều được xây đầu năm nay, chưa từng thấy là đúng rồi."
Sở Đại gật đầu, thấy con trai nhỏ trong lòng không ngừng ngó đầu ra, buồn cười.
Máy kéo dừng lại ở đại đội, Cố Kim đã đợi sẵn, đón lấy cháu ngoại từ tay con gái, mở miệng là cháu đích tôn của ông ngoan quá, làm Tần Vũ ê răng không chịu nổi.
Thấy chú ấy nhăn mặt nhăn mày, Cố Khanh Khanh cười cười chào hỏi: "Chú Tần, lâu không gặp, chú vẫn khỏe mạnh như năm nào."
Sở Đại lấy từ túi ra hộp thuốc lá, chia cho ông, cũng cười chào: "Chú Tần, lâu không gặp."
Tần Vũ nhìn qua Cố Kim ôm chặt cháu ngoại, nhận t.h.u.ố.c lá nói: "Nếu cha cháu không làm chú tức giận, chú còn khỏe hơn."
Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.
Chú út của cô Cố Bảo và Tần Lệ đã định ngày cưới vào ngày hai mươi tháng Chạp, đến lúc đó có thể cô phải về một chuyến.
"Trưa đến nhà cháu ăn cơm nha, chú!"
"Được, đúng lúc có chuyện muốn bàn với ông bà nội cháu."
Về sau là người một nhà rồi, Tần Vũ không thấy gì, tay đút túi, ngậm điếu t.h.u.ố.c lá theo sau Cố Kim.
Đến trước sân nhà họ Cố, Cố Khanh Khanh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô hít mũi: "Vịt nấu ốc."
Không biết từ lúc nào Cố Bảo xuất hiện, đặt tay lên vai cô, cười nói: "Mũi của Khanh Khanh vẫn nhạy như vậy."
"Chú út." Sở Đại cười chào.
Thẩm Tuy đi theo anh rể, anh rể chào sao anh chào lại y vậy.
Cố Bảo không thể không nhìn cậu bé thêm vài lần, thằng bé lớn lên nom rất ưa nhìn.
"Vào nhà thôi, chờ mọi người về đến mới ăn cả đấy!"
Bố cục sân không thay đổi, bốn ngôi nhà gạch đỏ hai tầng sát nhau, chung tường. Giữa sân có một phòng lớn là nhà chính, nhà bếp được xây riêng, đều dựa trên diện tích nhà cũ.
Bốn anh em không có ý định phân gia, các chị em dâu cũng không có tính toán này.