Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:13
Lượt xem: 10

Nghe xong câu nói này, cơ thể của Sở Uyên trong chốc lát cứng đơ ra, nhìn thấy Đoàn Đoàn nhỏ nhắn đang rúc vào lòng mình, ông không còn do dự nữa: "Đoàn Đoàn tối nay ngủ với cha, các con lên lầu nghỉ sớm đi."

Nói xong, ông ôm Đoàn Đoàn bé cưng về phòng ngủ của mình.

Đoàn Đoàn nhỏ uống sữa bột, chơi một lúc cũng đã buồn ngủ, Cố Khanh Khanh nhìn thấy bé con đang gục đầu trên vai của ông nội, liền hỏi chồng bên cạnh: "Ban đêm thằng nhóc này sẽ không khóc chứ?"

"Đó là việc của Sở tư lệnh phải lo lắng rồi." Sở Đại không để tâm, đi lên lầu, hôn lên má Niên Niên: "Lần đầu tiên chúng ta để hai anh em ngủ riêng, cũng không biết liệu nó có khóc không."

Sợ rằng cả hai đứa nhỏ đều không quen.

Sở Đại ôm bé con vào phòng ngủ, Cố Khanh Khanh vào phòng tắm bên cạnh đi rửa mặt, thấy anh đã đặt con trai nhỏ lên giường, trong lòng nhẹ nhõm, bắt đầu sắp xếp túi hành lý.

Chiếc nôi và ghế ngồi để lại cho mẹ của Nhị Béo, khi về nhà phải nhờ chú hai làm thêm hai cái nữa. Cô lấy áo sơ mi đã gấp gọn ra từ túi hành lý đặt vào tủ quần áo, quân phục của anh thì được treo bằng mắc áo.

Quân phục đã được cải tiến, bộ đồng phục hải quân màu xám chỉ mặc được ở nhà, đợi anh vào trụ sở chỉ huy hải quân, sẽ được phát lại.

Sở Đại nghe cô lẩm bẩm, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, đợi Niên Niên ngủ yên mới đi rửa mặt.

Khi cô sắp xếp xong, Sở Đại vệ sinh cá nhân trở lại, thay đồ xong tắt đèn lên giường ngủ.

Ngày 16 tháng chạp bắt đầu buổi sáng bằng sương lờ mờ.

Đồng hồ sinh học của Sở Đại quen với việc dậy đúng giờ vào lúc năm giờ, hôm nay không phải đến trụ sở báo cáo, anh lười biếng không muốn dậy, nằm nghiêng nhìn con trai nhỏ ngủ giữa mình và cô vợ nhỏ.

Thằng bé khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mi dài tạo bóng mờ dưới mắt, ngủ rất ngon lành.

Có anh trai hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.

Cố Khanh Khanh từ từ tỉnh dậy, thấy người đàn ông nằm nghiêng nhìn cô, cô dụi mắt: "Không biết tối qua cha chăm Đoàn Đoàn thế nào rồi?"

"Không sao đâu, tối qua anh đã cầm ba bộ quần áo của Đoàn Đoàn để bên giường cha rồi."

"Ồ, vậy thì tốt."

Sở Uyên tối qua không ngủ ngon, Đoàn Đoàn ban đầu ngoan ngoãn ngủ hai tiếng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, ông cảm thấy ống quần ấm nóng, sau vài giây thì lạnh buốt.

Vụng về thay quần áo và tã cho cháu lớn, ôm bé chuyển sang bên kia giường chưa bị ướt, ông vỗ nhẹ lưng của Đoàn Đoàn nhỏ muốn dỗ bé ngủ, nhưng đứa nhỏ này lại nắm lấy chiếc vòng trường thọ trên cổ nhét vào miệng.

Cháu trai dùng bốn chiếc răng cửa nhỏ cắn ra vài cái lỗ trên chiếc vòng trường thọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-348.html.]

Tóm lại, ông vất vả cả đêm, chỉ yên ổn ngủ được hai giờ đầu, sau đó giường đều ướt, ông dậy thay ga trải giường và chăn, gần sáng Đoàn Đoàn mới ngủ thì ông mới ngủ gà ngủ gật được một chốc.

Trên bàn ăn Sở Đại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cha mình, không giữ thể diện cho ông, cười lên thành tiếng.

Cố Khanh Khanh dưới bàn vặn mạnh đùi anh, ném qua một ánh mắt - Anh kiềm chế một chút đi.

"Cha." Cố Khanh Khanh nhận lấy con trai lớn: "Tối qua Đoàn Đoàn không quấy cha chứ?"

Sở Uyên trước mặt họ vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lắc đầu: "Đứa nhỏ ngoan lắm."

"Vậy sao?" Sở Đại nhếch miệng, ý tứ sâu xa: "Vậy thì tốt."

Sở Uyên vốn định sáng sớm đưa hai đứa cháu đến gặp các bạn già khoe một chút: con của các người còn chưa lấy vợ đúng không? Con trai của tôi đã đem về cho tôi hai đứa cháu đáng yêu chưa nè.

Nhưng thực sự không còn tinh thần.

Ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh giao Niên Niên cho cậu nhỏ bế, sắp xếp lại đồ mà cha cô nhờ mang về nhà, cả nhà năm người được Tiểu Hủ đưa đến ga tàu.

Hiện giờ ga tàu không đông người, đi lại cần có giấy chứng nhận của đội sản xuất hoặc đơn vị công tác và phải có tiền.

Một vé tàu giá vài đồng, là chi phí ăn uống của nhiều gia đình trong một tháng.

Đưa họ lên tàu, Tiểu Hủ ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa vẫy tay chào Cố Khanh Khanh, rồi lái xe trở về quân khu.

Xe lửa loảng xoảng chầm chầm xuất phát, nồi hơi nghi hút mùi than. Lần này cả nhà mua cố gắng mua vé tàu mấy toa gần cúi để hai bé con không ngửi được cái mùi đấy.

Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy ngồi cạnh nhau, Sở Đại ngồi đối diện họ, chỗ bên cạnh là ghế trống.

Cô đưa tay nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi.

Hai đứa nhỏ hôm nay tỉnh táo, bám vào cửa sổ tàu nhìn ra ngoài, chúng đều đã đứng vững, chỉ cần đỡ nhẹ từ phía sau là không ngã.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn và Niên Niên miệng không ngừng ê a, thỉnh thoảng bật ra một âm đơn, gọi "cha~ cha" là nhiều nhất.

"Em là lần đầu tiên đi tàu cũng không thấy phấn khích như chúng." Cố Khanh Khanh cười lắc đầu.

Cửa sổ bên cạnh Sở Đại cũng có một bé đang bám vào, anh vỗ vỗ m.ô.n.g con trai: "Để chúng vận động nhiều vào ban ngày, tối ngủ sẽ ngon giấc hơn."

Cố Khanh Khanh nghĩ cũng đúng, để mặc con trai háo hức nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Thẩm Tuy tối qua đọc sách đến hơn hai giờ, phòng sách trên tầng ba, bốn bức tường đều có kệ sách đầy ắp các loại sách, phần lớn là về đề tài quân sự và phát triển lịch sử cận đại, cậu đọc đến say mê.

Loading...