Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:11
Lượt xem: 7
Niên Niên buồn ngủ, mắt lờ đờ tựa vào vai cậu cả. Thằng bé vừa cử động, cái khóa trên cổ kêu leng keng leng keng.
Ánh mắt Cố Xán Dương dịu lại, tay phải đỡ m.ô.n.g mềm mại của thằng bé, tay trái bảo vệ lưng thằng bé.
Sở Đại và Thẩm Tuy lần lượt đi xuống. Anh giúp Cố Khanh Khanh pha hai bình sữa, cầm bình sữa ấm bước về phía cha mình.
Anh đưa bình sữa, Đoàn Đoàn liền ôm lấy, Ánh mắt Sở Uyên yêu thương trìu mến nhìn cháu nội, nhìn thấy con trai mình thì nhanh chóng dời mắt đi, không buồn nhìn thêm.
Sở Đại cười khẩy, bước đi.
Khi ăn cơm, Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lát rồi nói với Sở Uyên: “Cha, A Đại nói anh ấy được nghỉ năm ngày, con định lúc đó dẫn Đoàn Đoàn và Niên Niên về nhà thăm cha mẹ con, được không cha?"
Sở Uyên liếc nhìn Sở Đại, gật đầu: “Tất nhiên là được, tối nay các con nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai ba sẽ bảo Tiểu Hủ đưa các con ra ga tàu, chắc là về kịp nhà ăn trưa.”
Cố Khanh Khanh gật đầu liên tục, mắt ánh lên niềm vui: “Cảm ơn cha.”
“Là chuyện nên làm, thay cha gửi lời chào đến chú thông gia và cha mẹ con." Sở Uyên ôm cháu nội lớn, trong lòng nghĩ ngày mai phải dậy sớm chuẩn bị một ít đồ để con trai và con dâu mang về.
Con dâu về nhà mà hai tay trống không kỳ cục chẳng ra sao.
Ăn xong, Cố Xán Dương cũng phải về doanh trại. Cố Khanh Khanh tiễn anh cả đến cổng sân: “Anh cả, anh nói thật với em, lần trước anh hai bị thương có phải không?”
Người đàn ông bế cháu, nghiêng đầu nhìn em gái, em gái khuôn mặt tròn trịa, anh mắt trong sáng nhìn anh, anh nhẹ gật đầu: “Không phải vết thương lớn, đã khỏi rồi.”
Hai anh em luôn giữ liên lạc, mặc dù phần lớn là Cố Thanh Liệt gửi điện báo lải nhải dài dòng cho anh.
Cố Khanh Khanh thở dài, dựa vào cánh tay anh cả trêu con: “Các anh có chuyện gì cũng giấu em.”
Cố Xán Dương nghe em gái lẩm bẩm than vãn một hồi, đưa cậu bé đang buồn ngủ cho cô: “Anh sẽ thường xuyên đến thăm, sau này có chuyện cũng không giấu được em.”
“Anh nói đấy nhé, đợi hai đứa nhỏ lớn hơn chút nữa em sẽ đưa chúng sang nhà ăn không quân! Ăn hết tiền trợ cấp của anh luôn.”
“Ừ.” Cố Xán Dương cười nhẹ: “Vậy em tranh thủ đi.”
Bóng dáng người đàn ông dần khuất ở ngã rẽ, Cố Khanh Khanh bế Niên Niên vào nhà, thì thầm: “Buồn ngủ rồi phải không bé con? Chúng ta về nhà ngủ thôi.”
Sở Đại vẫn đang từ từ dọn dẹp bàn ăn, thấy Sở Uyên không rời mắt khỏi cháu nội, anh lơ đễnh hỏi: “Trong quân đội có vị trí nhàn rỗi nào trống không?”
Ông lão đang chơi đùa với cháu nội ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một suy nghĩ sâu xa, đôi mắt híp lại: “Con muốn chuyển sang hậu cần à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-347.html.]
Nghe giọng điệu áp lực và sự giận dữ ẩn chứa trong lời nói của ông, người đàn ông thản nhiên nói: “Trong mắt cha, con dốc sức chuyển từ đảo về đây chỉ để làm công việc văn phòng thôi sao?”
Cơn bão trong mắt Sở Uyên lắng xuống, ông không trả lời mà nói: “Vị trí nhàn rỗi thì nhiều, người có học thời buổi này chiếm phần ít, công việc văn phòng thiếu nhiều, quân khu có hai mươi bốn nhà ăn, trưởng ban quản lý cần có người biết tính toán.”
Nghe vậy, Sở Đại gật đầu: “Con biết rồi.”
Hai cha con hiểu ý nhau, biết ông hiểu con trai muốn đưa người vào.
Bây giờ nhờ quan hệ không phải là hiếm. Dù sao vào được là một chuyện còn phải có khả năng mới đứng vững được, nhất là ở quân khu, nơi này coi trọng thực lực bậc nhất.
Bạn giỏi thì làm, không thì đi.
Sở Đại định đưa mấy anh em họ nhà Cố vào. Họ đều tốt nghiệp cấp ba chắc chắn có thể đảm nhiệm công việc văn phòng, Khanh Khanh ở đây có thân nhân không còn cô đơn.
Cố Xán Dương mỗi ngày phải huấn luyện và làm nhiệm vụ, không có nhiều thời gian ở bên cô ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thực ra, ngoài bạn thân của anh là Chử Chiêu và cảnh vệ Tiểu Hủ, cô ở đây hầu như không có bạn bè.
Dọn dẹp xong, Cố Khanh Khanh đi vào, Niên Niên đã ngủ trên người cha nó. Thấy hai cha con không nói gì, cô phá vỡ sự im lặng: “A Tuy đâu?”
“Anh bảo em ấy đi rửa mặt ngủ sớm, sáng mai phải dậy sớm về thành phố Diêm.” Sở Đại vào bếp rửa bát, lấy hộp giữ nhiệt sạch để trên bàn, sáng mai bảo Tiểu Hủ mang vào nhà ăn.
“Ồ.” Thấy Đoàn Đoàn bám lấy ông nội, Cố Khanh Khanh chợt lóe lên suy nghĩ, cười nói: “Cha, tối nay cha cho Đoàn Đoàn ngủ cùng cha nha?”
Sở Uyên giật mình, có chút không phản ứng kịp.
Sở Đại lần đầu thấy cha mình lúng túng như vậy, ánh mắt đầy hứng thú. Nếu nhà có máy ảnh, anh nhất định sẽ chụp lại và đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách để cùng các chú bác hay tới lui chê cười ông.
“Cha ơi?” Cố Khanh Khanh lại gọi.
Sở Uyên ôm cháu nội không muốn buông tay, trong lòng tự nhiên muốn, chỉ là ông chưa từng chăm sóc trẻ con. Khi Sở Đại còn nhỏ gần như chưa qua tay ông chăm sóc bao giờ.
Khi đó chiến tranh căng thẳng, cả năm ông ở nhà được mười ngày là nhiều.
Suy nghĩ một lát, ông hỏi: “Lúc đi ngủ Đoàn Đoàn có gì cần chú ý gì không?”
Đây là muốn ngủ với cháu trai.
Sở Đại ánh mắt lộ ý cười cười, từ tốn đón lấy Niên Niên đang ngủ từ tay vợ, ý định trêu cha: "Nó ban đêm hay tè dầm."