Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 346
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:09
Lượt xem: 19
Từ bến tàu đến quân khu mất nửa giờ lái xe. Tiểu Hủ cảnh vệ xếp hành lý vào cốp xe. Sau khi mọi người lên xe, anh đạp ga, xe chạy ổn định trên con đường rộng lớn.
Bến tàu họ cập bến là bến tàu quân sự thuộc quân khu phương Nam, bến tàu dân sự nằm ở phía bên kia. Đội thuyền hải quân cập bến đúng giờ để bổ sung nhu yếu phẩm. Tàu đổ bộ Nam Dương, trọng tải 338 tấn, vừa cập bến trước thuyền vật tư chở hàng ra đảo.
Tất cả ánh mắt của Sở Uyên dán vào đứa cháu nội lớn trong lòng. Có lẽ vì huyết mạch tương liên, Đoàn Đoàn không hề khóc hay quấy, khuôn mặt nhỏ liên tục cọ vào má của ông nội, còn cười tươi để lộ bốn chiếc răng cửa nhỏ như hạt gạo nếp trắng ở hàm trên và hàm dưới.
Trái tim của người đàn ông sắt đá cả đời đã sớm tan chảy, hoàn toàn không để ý đến việc con trai và con dâu vẫn đang ở đó, không còn rụt rè như trước, liên tục gọi: "Kinh Hồng nhà chúng ta".
Chử Chiến bên cạnh, cũng không khá hơn gì, ôm chặt Niên Niên không chịu buông tay.
Thậm chí ông còn nghĩ đến việc tìm đối tượng để Chử Chiêu kết hôn sớm chút, ôm muốn ôm cháu rồi.
Tiểu Hủ lái xe chuyên dụng của tư lệnh quân khu. Vì quân khu phương Nam là tổng chiến khu, để đề phòng, khi vào quân khu, anh vẫn hạ cửa sổ xe xuống để trình giấy thông hành cho lính gác kiểm tra.
Xe vào quân khu phương Nam, dừng lại trước cổng quân khu.
Hai ông già ôm hai đứa trẻ xuống xe trước, Sở Đại và Thẩm Tuy đi lấy hành lý từ cốp xe. Cố Khanh Khanh ngồi ghế phụ, ngáp một cái rồi chuẩn bị xuống xe. Ánh mắt cô lia một vòng, cô nhìn thấy bóng dáng đứng thẳng tắp trong bóng tối đằng xa xa.
Cô tỉnh ngủ ngay lập tức, mở cửa xe, giọng vui mừng không kiềm chế được: “Anh cả?!”
Cô bước nhanh tới và nhảy vào lòng anh cả của cô.
Cố Xán Dương vững vàng đỡ được em gái, đôi mắt lạnh băng băng đánh giá em gái một vòng, nở nụ cười: “Thật tốt.”
Về nhà là tốt rồi.
Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh trai, có chút ấm ức: “Em đã gần hai năm không gặp anh, anh cũng không lên đảo thăm em, bắt em phải về để gặp anh. Cẩu Đản còn tốt hơn anh.”
“Ừ, là lỗi của anh.” Cố Xán Dương xoa đầu em gái trong lòng.
Sở Đại xách hành lý tới, thấy sắc mặt anh cả bình thường, lòng thầm nhẹ nhõm: “Anh cả.”
Cố Xán Dương đáp “Ừ”, ánh mắt rơi vào cậu bé bên cạnh.
Khi Cố Khanh Khanh quyết định nhận nuôi Thẩm Tuy và chuyển hộ khẩu của cậu bé về đây, cô đã báo ngay cho gia đình và hai anh trai. Cố Xán Dương biết về thân thế của cậu bé.
“Anh cả.” Cậu bé chào hỏi, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-346.html.]
Cố Xán Dương khẽ gật đầu.
“Bên ngoài lạnh lắm, về nhà trước đi.” Sở Uyên ôm cháu nội lớn, nói: “Xán Dương, con cũng tới, ở lại trễ chút rồi về quân khu không quân."
Cố Xán Dương vốn chỉ định ghé thăm em gái rồi đi, ngày mai anh còn có nhiệm vụ, nhưng khi thấy đứa bé mềm mại trong lòng thủ trưởng, anh vẫn gật đầu, theo mọi người vào đại viện.
Đến tòa nhà màu trắng cuối cùng, Cố Khanh Khanh nhìn một cái, cô quay sang thì thầm với người đàn ông bên cạnh: “Có vẻ hơi khác so với trước đây.”
Sở Đại sớm đã nhận ra, anh liếc qua người đang dỗ dành cháu trai, giọng lơ đãng: “Đã thêm một tầng, có lẽ là công trình mới xây dựng của Sở tư lệnh."
“Ồ, bảo sao em cứ thấy có gì đó khác khác so với trước đây.”
Chử Chiến cười ha hả: “Với cấp bậc của A Đại khi về cũng có thể xin một căn nhà ở đại viện. Cha cháu không nỡ xa hai cháu trai nên đã xây thêm một tầng, như vậy là đủ chỗ ở rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Uyên nhăn mặt, sửa lại: “Tôi không muốn lãng phí tài nguyên của quân khu.”
“Đúng vậy, Thủ trưởng nói gì cũng đúng.” Chử Chiến lười biếng vạch trần ông ta, sợ rằng ông ta lại mượn cớ giao lưu nghiệm chiến đấu mà mượn bảo bối của ông từ cho quân đoàn dã chiến.
Vào trong nhà, Sở Đại và mọi người đi lên tầng trên cất đồ trước. Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng khách. Anh đặt hành lý xuống sàn phòng ngủ, dẫn Thẩm Tuy lên tầng ba xem qua.
Phải nói rằng Sở Uyên làm việc khá đáng tin. Tầng ba có ba phòng ngủ và một phòng làm việc, ít hơn tầng hai một phòng khách mà vẫn có đầy đủ ban công.
Anh hỏi Thẩm Tuy: “Em muốn ở phòng nào?”
Thẩm Tuy nghĩ đến việc hai cháu trai sau này sẽ ở riêng trên tầng, không do dự: “Tầng ba.”
“Được, em tự chọn một phòng và sắp xếp đồ đạc của mình đi. Phòng làm việc đó bây giờ là của em.” Sở Đại không dài dòng, để cậu bé tự mình lo liệu.
Sở Uyên sợ họ trên thuyền không ăn gì, cố ý bảo Tiểu Hủ ra nhà ăn mang cơm về, mở hộp giữ nhiệt vẫn còn nóng.
“Khanh Khanh, lại đây ăn cơm trước đi con, không vội làm mấy việc này.” Sở Uyên nói với Cố Khanh Khanh đang lục lọi trong túi hành lý.
“Con đến ngay. Cha con muốn pha sữa cho Đoàn Đoàn và Niên Niên uống trước. Hai đứa nhỏ ở trên thuyền quấy cả buổi chiều, giờ uống sữa xong chắc hai đứa sẽ ngủ." Cố Khanh Khanh ngồi xuống tìm bình sữa, xách túi sữa bột đi vào bếp.
“Lão Sở, trời cũng đã khuya rồi, ông và gia đình đoàn tụ đi. Tôi phải về trước.” Chử Chiến đặt Niên Niên vào tay Cố Xán Dương, nói: “Về sớm chút nghỉ ngơi.”
Cố Xán Dương gật đầu. Bởi vì có tầng quan hệ với Cố Khanh Khanh anh và Chử Chiến, quân trưởng không quân xưng hô như chú cháu ngoài đời, không câu nệ. Chử Chiến thật sự rất quý anh chàng này, nếu nhà ông có con gái thì tốt... Haizz.
Nếu Chử Chiêu là con gái, nói không chừng sẽ mang về cho ông một chàng rể xuất sắc như Cố Xán Dương.