Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:03
Lượt xem: 7
Quần áo của Sở Đại không nhiều, chỉ có vài bộ quân phục và quân phục lục quân mang từ đất liền đến, còn có vài bộ đồ ngủ nhờ mẹ Tiểu Hoan làm giúp.
Quần áo của cô ngược lại nhiều hơn của chồng, gần bằng quần áo của hai đứa nhỏ, cô cũng giật mình: "Em không hay biết mình có nhiều quần áo đến vậy luôn á."
Sở Đại nhìn thoáng qua, cười gật đầu: "Quần áo này anh cũng chưa thấy em mặc nhiều, chắc là có cái lúc em mặc lúc mang thai, bây giờ to quá mặc không vừa."
"Để đó đi, để dành đó mai mốt mặc." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm.
"Hửm?" Sở Đại nhướng mày đầy ẩn ý.
Cố Khanh Khanh nhìn anh ngẩn ngơ hồi lâu, mới phản ứng lại, lắp bắp: "Chẳng lẽ không phải sao? Anh không định sinh thêm con với em nữa à?"
Anh cười rộn lên, giày đầu hổ và tất của Niên Niên bị chính cậu con trai đạp dãy ra, anh bắt lấy chân nó nhét vào chăn, nói: "Tùy em, em muốn sinh thì sinh."
Lúc đó tính sau, người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Bây giờ hai đứa nhỏ đã khiến em mệt không chịu nổi rồi."
Dọn dẹp đến cuối, thấy dưới tủ còn sót lại hai hộp đồ, cô bĩu môi: "Anh."
Sở Đại ngồi trên giường, theo ánh mắt của cô nhìn sang, không thể cấm anh cười: "Chuyện này em không thể trách anh, anh cũng rất buồn."
Cố Khanh Khanh liếc nhìn hai đứa con trong lòng anh, thở dài một hơi.
Đến khi đi ngủ, hai đứa trẻ đều muốn chui vào lòng mẹ, Niên Niên ngửi thấy mùi sữa trên người mẹ đói không chịu nổi.
Chân đạp anh trai phía sau.
Cố Khanh Khanh có chút bất lực: "Sở Đại, đây là đứa con ngoan của anh sao?!"
Anh đang pha sữa bột, thử nhiệt độ thuận tay đưa bình sữa cho con trai lớn, để nó tự ôm lấy uống.
Vân Mộng Hạ Vũ
"..." Anh liếc mắt sang, yết hầu vô thức chuyển động, tự chủ động rời mắt khỏi vợ.
Ngày mười lăm tháng chạp.
Hai vợ chồng dậy từ sớm, mấy đứa nhỏ còn đang ngủ say trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-343.html.]
Thẩm Tuy đã đến nhà ông Tần, căn nhà phía trước, Sở Đại mang quần áo cũ của con đi tặng, lúc về thì mang về bữa sáng từ nhà ăn.
Ăn sáng xong, người giặt chăn thì giặt chăn, người quét nhà thì quét nhà. Đến gần 9h vừa ngồi nghỉ ngơi một lát thì Hứa Niệm đến rồi.
Biết trước sẽ rời đảo, rau nhà đã đủ ăn, hơn nửa tháng nhà cô không nhờ thuyền vật tư mang đồ đến cho nhà mình rồi.
Trong tủ còn sót lại mấy hộp trái cây, Cố Khanh Khanh lấy cho Hứa Niệm: "Cũng không biết Tiểu Ngư có ăn được không, chị hỏi Dương quân y thử xem nha, nếu không ăn được thì chị ăn."
Tiểu Ngư một tuổi rưỡi, theo chân mẹ đi quanh quẩn đây đó, dáng vẻ giống cha nó Triệu Trạch bảy tám phần, nom gầy hơn mấy đứa trẻ trên đảo, không được mập mạp khảu khỉnh lắm.
"Được, luôn lấy của em chị cũng ngại, sáng nay chị dạy sớm làm năm cái bánh trứng hẹ, luộc mười cái trứng, hấp năm trái bắp để em mang lên thuyền ăn." Nói rồi, cô đưa cái túi vải xanh thô trong tay cho em ấy.
Cố Khanh Khanh nhận lấy, cảm nhận hơi ấm bên trong, cắn môi, ôm Hứa Niệm nói: "Chị nhất định phải nhớ nhờ anh Triệu gửi điện báo cho em, hoặc viết thư cũng được, thiếu gì nói cho em biết, em nhờ thuyền vật tư mang đến."
"Biết rồi biết rồi." Hứa Niệm cũng lén lau nước mắt, lòng vô cùng không nỡ để Cố Khanh Khanh đi, nhưng mệnh lệnh điều động bên trên, không thể làm gì được.
"Khanh Khanh, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Là trên tàu hỏa đi thành phố Biên, chị không mang thức ăn, em cho chị một trái bắp, còn cho Tiểu Húc nhà thím Dư một cái bánh màn thầu trắng tinh."
"Lúc đó chị rất kinh ngạc, một cô gái trẻ ra ngoài mà sao không đề phòng gì như vậy."
Lương thực không chỉ khi đó mà bây giờ vẫn còn vô cùng quý giá, em ấy lại tùy tiện cho hai người lạ.
"Nhớ chứ." Cố Khanh Khanh dựa vào vai chị, buồn bực nói: "Em thấy chị héo hon biết ngay là chưa ăn, Tiểu Húc khi đó còn nhỏ, bánh thím Dư mang vừa cứng vừa lạnh nó không ăn được khóc liên tục, màn thầu mềm, khi đó bà và mẹ em mang cho em rất nhiều đồ ăn, sắp đến Binh Đoàn một mình em ăn không hết, đến nơi rồi anh hai sẽ không để em đói bụng."
Hứa Niệm ngẩn ra, vỗ lưng em ấy: "Thật ra lúc đó chị thấy em ngốc lắm, có thức ăn mà không giữ lại, cứ đem ra chia cho mọi người, rộng rãi như vậy không sợ bị người xấu để ý."
Có lẽ đó cũng là lý do nhân duyên của Cố Khanh Khanh tốt, luôn được người khác đối đãi thật lòng, Hứa Niệm nghĩ như vậy.
Ngay cả vợ của Trương Kiến Thiết, người thích chiếm mấy cái lợi nhỏ nhỏ cũng mắt nhắm mắt mở để A Tháp đưa hải sản cho Cố Khanh Khanh.
Bởi vì em ấy có một trái tim thuần khiết, đối xử với người đều nhiệt tình, chân thành.
"Nếu lúc đó em không ngốc nghếch như vậy, cũng không kết giao được với chị và thím Dư tốt như thế nha!" Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Cha em đã liên hệ với đồng chí nhân viên bảo vệ tàu rồi, chị không chú ý cái chú đó thường xuyên đi lại quanh chúng ta sao."
Hứa Niệm nghĩ lại, hình như đúng thật, bật cười thành tiếng.
"Hóa ra Khanh Khanh của chúng ta không thật sự ngốc như thế."