Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 342
Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:25:00
Lượt xem: 8
Tối ngày mười bốn tháng Chạp.
"Ngày mai thuyền vật tư sẽ đến vào lúc hai giờ chiều, những thứ cần dọn thì mau chóng dọn dẹp đi, sáng mai em sẽ giặt chăn ga phơi bên ngoài, khô rồi nhờ chị A Niệm thu vào là được." Cố Khanh Khanh tay cầm một cái bát sứ nhỏ đút cho Niên Niên đứng dựa vào ghế ăn canh trứng.
Hiện tại thuyền vật tư vẫn là mỗi tháng hai chuyến, thời gian cố định vào ngày mười lăm và ba mươi.
Còn có một đứa bé nhỏ bám vào chân của cha nó, đầu gối trên đùi của cha, miệng phun bong bóng.
"Ừ, chỗ ông Tần sáng mai bảo A Tuy đi chào ông ấy một tiếng. Ông ấy hai tháng nữa mới rời đảo." Người đàn ông để mặc đứa nhỏ nghịch ngợm giữa hai chân mình, thong thả ăn cơm.
Hai đứa nhỏ có thể dựa vào vật gì đó đứng vững, vẫn chưa biết đi, nói chuyện cũng chỉ nói được từ đơn.
"Cha ~ cha! Bế bế~" Tiếng trẻ con non nớt, khuôn mặt nhỏ vùi vào chân cha cọ qua cọ lại." Sở Đại một tay nắm lấy lưng con trai nhấc lên đùi mình, đặt đũa xuống cầm chén canh trứng đút cho con.
Hai anh em lông mày mắt mũi càng ngày càng giống Sở Đại, nhưng tính cách của em trai lại ngoan hơn anh trai, không có tính nghịch ngợm.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị, em ăn xong rồi, còn chút bài tập chưa làm xong, sáng mai em phải nộp cho thầy." Thẩm Tuy đứng dậy, thu dọn chén đũa vào bếp, lúc ra ngoài nói: "Lát nữa em rửa chén, anh chị đừng động nha!"
Thiếu niên mặt mày tươi sáng, trong đáy mắt sớm không còn u ám như trước, cũng đã có một nhóm bạn tốt.
Cố Khanh Khanh gật đầu, cười nói: "Đừng quên nói lời tạm biệt với các anh em của em, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại."
Sở Đại sau này rất có khả năng sẽ ở quân khu phương Nam không điều động nữa, con cái của quân nhân trên đảo cơ bản lớn lên đều sẽ nhập ngũ, sớm muộn sẽ gặp lại nhau.
"Em biết rồi ạ!" Thẩm Tuy vốn dĩ cũng định làm xong bài tập rồi rửa chén xong sẽ đi chào hỏi bạn bè một tiếng. Sáng mai không có thời gian, phải ở nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Đút canh trứng cho con xong, Cố Khanh Khanh đặt chén xuống, bế con trai để nó đứng trên đùi mình, quay mặt con về phía mình: "Niên Niên ngày mai sẽ gặp ông nội rồi, mấy ngày nay ông nội ngày nào cũng điện báo hỏi hai đứa bé khi nào về nhà đó nha."
Sở Đại vẫn đang đút cho con trai lớn, mặt mày cười nhạt: "Cũng chỉ đối với hai đứa nhỏ mới quan tâm như vậy."
Cố Khanh Khanh chậc một tiếng, nhìn anh: "Anh ghen à? Không phải chứ anh. Kẹo mà cha gửi đều là cho anh mà."
Đoàn Đoàn đưa tay chạm vào cằm cha, râu xanh cọ vào tay nó đau, nó lại đưa bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên miệng cha: "Thổi ~ thổi."
Sở Đại miễn cưỡng thổi vào tay con trai một cái, nhóc con liền cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa trắng nõn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-342.html.]
Sau đó nhóc còn còn "chụt" một cái hôn lên cằm cha, để lại một vệt nước miếng dài.
Ánh mắt Sở Đại cười hiền hòa, hừ một tiếng: "Đây chẳng phải là nhờ phúc của em và hai đứa con sao."
Cố Khanh Khanh lắc đầu cười, giống như lơ đãng nói: "Ngôi nhà này em đã hứa để lại cho mẹ Tiểu Hoan, ngày mai chúng ta đi thì họ sẽ chuyển đến."
"Được thôi, để không cũng lãng phí, anh còn tưởng em sẽ để lại cho Hứa Niệm." Những việc này anh chưa bao giờ quản đến, đều nghe vợ.
"Chị A Niệm nói chị ấy sinh thêm một đứa nữa là không định sinh nữa, nhà đủ phòng rồi, thật ra chị ấy cũng thèm khát miếng đất vườn sau của em, cà tím, bắp cải đều có thể thu hoạch rồi. Nhà mẹ Tiểu Hoan đông người, ba đứa con không cần phải chen chúc nhau ngủ."
Chuyển đến đây, có lẽ cũng sẽ cân nhắc sinh đứa thứ tư, mẹ Nhị Béo sinh một cô con gái trắng trẻo mập mạp làm cô thèm ghê gớm.
"Đến quân khu phương Nam sẽ không có Hứa Niệm thường xuyên đến nói chuyện với em, có buồn không?" Anh hỏi.
Sau khi sinh con vợ ít khi ra ngoài, ở nhà hai đứa nhỏ không dễ trông, đều là Hứa Niệm đến tìm vợ nói chuyện linh tinh.
Cô dặn dò: "Không buồn đâu! Có anh cả nữa mà, anh không cần lo cho em, lúc đó yên tâm làm nhiệm vụ là được, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."
"Ừ, được."
Một nhà bốn người ngồi bên bàn ăn, hai vợ chồng mỗi người bế một đứa con, nét mặt hiền hòa.
Vào phòng, đặt Niên Niên lên giường để chồng trông, Cố Khanh Khanh kiễng chân lấy túi hành lý từ trên tủ xuống, mở tủ quần áo, nói với chồng: "Quần áo cũ của Niên Niên và Đoàn Đoàn có mang theo không? Có vẻ không đủ chỗ rồi."
Quần áo của hai đứa nhỏ rất nhiều, sau này cũng không làm thêm quần áo mới, các chị dâu khu Bắc và khu Nam cho cô và Hứa Niệm rất nhiều quần áo cũ của con cái mình.
"Để lại cho Trần Giải Phóng đi, con nhà cậu ấy vài tháng nữa cũng sinh rồi." Người đàn ông một tay ôm một đứa ngồi bên giường, đứa nhỏ trên giường còn không ngừng chui vào lòng anh.
"Vậy được, tối nay em sẽ dọn hết ra, quần áo nhỏ thì anh mang sang nhà anh Giải Phóng, quần áo lớn thì mang sang cho mẹ Nhị Béo." Dù sao những quần áo này sau cũng sẽ được lưu thông quanh đảo, không lãng phí.
"Được." Sở Đại vỗ cái m.ô.n.g của Niên Niên, cười mắng: "Đợi con lớn chút nữa sẽ tự ngủ, xem lúc đó con chui vào lòng ai."
Hai vợ chồng nói chuyện không đâu vào đâu, trong phòng có bếp lò nên không lạnh, Cố Khanh Khanh xếp gọn quần áo không dùng của con mình theo kích cỡ đặt trên ghế, sáng mai cho vào túi nilon đưa cho các chị dâu là xong.
Quần áo của bọn trẻ chưa thu vào hết, hai đứa nhỏ thường xuyên tè dầm, phải để lại hai bộ thay đổi.