Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:11
Lượt xem: 10

"Đợi các công trình quân sự xây xong, các em cũng phải rời đảo rồi." Hứa Niệm thật sự có chút tiếc nuối: "Tính ra chỉ còn chưa đầy một năm."

"Thôi mà, sau này có cơ hội sẽ gặp lại! Chị không xuống được đảo em có thể đến thăm chị, chồng em, anh trai em đều ở bộ đội, thẩm tra lên đảo không quá khó khăn."

"Được, nhớ lời em nói đấy nhé." Hứa Niệm cười, ngồi xổm mỏi quá cô ngồi phịch lên đống cỏ dại bên cạnh, cầm xẻng nhổ cỏ tiếp: "Một thời gian nữa là có dưa chuột ăn, đợi tới lúc đó ăn nộm dưa leo với trứng."

"Năm ngoái em ăn nhiều quá, năm nay không muốn ăn nữa, lúc đó sẽ cho chị hết." Cố Khanh Khanh cũng học theo, bỏ cuốc ngồi xuống, nhìn Tiểu Ngư tự nhai nhai khoai lang khô, cười tươi: "Năm ngoái khi mang thai cái gì em cũng dám ăn, bây giờ nghĩ lại thật không thể tin được."

"Đúng thế. Chị có ít phiếu vải, nhờ thuyền trưởng đi đổi vải Cung tiêu xã, đến lúc nhận được phiền em mang đến cho mẹ Tiểu Hoan, nhờ cô ấy may hai cái áo mùa xuân cho Tiểu Ngư." Hứa Niệm không giao thiệp nhiều với chị em dâu trên đảo, ngày thường gặp mặt chỉ chào hỏi khi gặp nhau trên đường hoặc trong nhà ăn.

"Được, mẹ Tiểu Hoan bảo chúng ta không cần đưa đồ gì lại hết, chị ấy lấy vải thừa làm hoa cài đầu là được."

"Hả? Còn có thể như vậy sao?" Hứa Niệm tò mò: "Trông như thế nào? Em đã thấy chưa?"

"Đã thấy một lần, kiểu dáng rất mới, trông rất hợp mốt, chị ấy còn tặng một cái cho quân y Dương." Đây là lần trước mẹ Tiểu Hoan nói với cô, nhà có trẻ nhỏ dễ ốm, thường xuyên phải đến trạm xá.

Trên đảo y tế miễn phí, trong thôn cũng gần như vậy. Bây giờ chính sách tốt hơn nhiều, cô nhớ lúc nhỏ, cô bị bệnh cha sẽ đến bác sĩ Hách Nhất Trân trong thôn, trả vài xu lấy vài viên thuốc là được, sau đó cầm đơn thuốc đến chỗ chú kế Toán ở đội sản xuất, tất cả đều được hoàn trả lại.

Theo ấn tượng của cô, hình như trong thôn rất ít người đến trạm y tế công xã để khám bệnh, truyền dịch, ai cũng khỏe mạnh, chắc có lẽ do lao động hàng ngày rèn luyện ra được.

"Nói đến quân y Dương, anh Giải Phóng này có phải gõ cái đầu của anh ấy mấy cái không?" Hứa Niệm nói: "Quân y Dương chắc sốt ruột lắm rồi ấy, cô ấy lớn tuổi hơn em, chưa có đối tượng, còn em đã có hai đứa con, anh Giải Phóng thì lại không hiểu tình cảm của người ta."

"Việc này để em đi gặp riêng anh Giải Phóng nói chuyện, chờ anh ấy tự nhận ra thì không biết đến bao giờ." Cố Khanh Khanh tay dính đầy bùn đất cô đứng dậy cầm cuốc cuốc, như vậy nhanh hơn.

"Được, chỉ có thể thế mới nhanh thôi."

Nhổ cỏ xong, hai đứa bé vẫn chưa dậy, Cố Khanh Khanh đi vào bếp lấy giỏ rau ra vườn: "Chị xem muốn ăn rau gì thì cứ hái đi."

"Vậy chị ăn ké nhé." Nhà cô cũng có trồng rau mà không nhiều loại như nhà Khanh Khanh, chỉ có cải bắp, củ cải, hành tỏi.

Nhà Cố Khanh Khanh có cà chua, cà tím, ớt và cải bắp, cô thấy cải bắp ngon hơn cải trắng, đã ăn liên tục mấy ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-339.html.]

"Cứ hái đi, nhà em ăn không hết, thỉnh thoảng A Tuy ăn cùng ông Tần ở nhà ăn, nhiều lúc em lười nấu, Sở Đại toàn mang cơm từ nhà ăn về."

"Sở doanh trưởng nhà em tốt thật, cái gì cũng theo ý em."

"Vâng, anh ấy chỉ cần có kẹo ăn là được, không kén chọn gì khác."

Hai người nói cười đến chiều muộn, Hứa Niệm định tối nay không ăn ở nhà ăn, cô về nấu ít rau với làm trứng hấp cho con trai.

Cô một tay bế con, tay kia cầm giỏ rau, cái ghế ngồi để đó chờ Triệu Trạch về sang lấy.

Chưa ra khỏi cửa sân đã thấy người của Binh Đoàn Xây Dựng vội vã chạy tới, anh ấy còn chưa kịp thở đều đã la làng lên: "Em gái Khanh Khanh, chị dâu Hứa Niệm, lão Sở, lão Trạch, lão Triệu bị thương đang ở trạm y tế. Còn có cả Trần Giải Phóng..."

Trong đầu Hứa Niệm thanh âm ong ong vang lên không ngừng, giỏ rau rơi xuống đất, cà chua và cải bắp lăn lóc khắp nơi.

"Bọn họ bị thương nặng không?" Cố Khanh Khanh đẩy nôi vào trong thì nghe được câu này, cố nén khủng hoảng trong lòng, giọng nói hơi run run.

"Đào hầm đá b.ắ.n rơi vào người, lão Triệu được Sở doanh trưởng đẩy ra chỉ có trầy da một chút. Dụ doanh trưởng chắn cho Sở doanh trưởng một phần, anh ấy cùng Trần Giải Phóng bị gãy hai xương sườn, đang băng bó. Hai người yên tâm, Sở doanh trưởng và lão Triệu không sao đâu chỉ có tối nay họ không về ăn cơm được, sợ hai người lo lắng nên bảo tôi đến báo một tiếng."

Không phải trọng thương gì lớn, dưỡng nửa tháng sẽ khỏe lại.

Đào hầm chưa hoàn thành, thỉnh thoảng có đá rơi xuống, đá không lớn, vết thương của Dụ Thế và Trần Giải Phóng cũng không nặng, Sở Đại và Triệu Trạch ở bên đó trông coi.

Hai người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống.

Cố Khanh Khanh giờ đã hiểu câu nói của Sở Đại, anh và Dụ Thế khi chiến đấu có thể chắn đạn cho đối phương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không bị thương nặng là tốt rồi, ban đầu họ còn định đến thăm Dụ doanh trường và Trần Giải Phóng. Mà thôi mang con đi không tiện, nên hai người bàn nhau sáng mai nấu ít canh bổ dưỡng cho chồng mang đến.

Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ cái gì đó, nhìn Hứa Niệm, cô hỏi người đến báo tin: "Anh ơi, quân y Dương biết anh Giải Phóng bị thương chưa?"

"Là quân y Dương băng bó cho lão Trần ấy!" Người này gãi đầu, cười khì khì: "Hai người không thấy quân y Dương lo lắng cho anh ấy thế nào đâu, tôi nghĩ lần này anh Trần có thể cưới được vợ rồi."

Loading...