Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:09
Lượt xem: 4
Cố Khanh Khanh cười nói: "Về anh tìm cho em xem cái nha."
"Được." Sở Đại cười đáp lại.
Bây giờ thời tiết đã ấm hơn, hiếm khi dùng bếp lò để sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cứ ngồi yên như vậy không yên, cô đứng dậy đi lục tủ lấy ra mấy món chưa ăn hết từ Tết.
Hạt dưa và đậu phộng còn nguyên một túi lớn, kẹo thì khỏi phải nói, vì Sở Đại cần nhà cô lúc nào cũng không thiếu.
Thẩm Tuy đã thực sự hòa nhập vào gia đình này, trước đây nếu không có ai đưa đồ ăn vặt cậu bé sẽ không tự lấy. Giờ thì cậu bé viết xong bài tập buổi tối còn xem sách mà anh rể và ông Tần cho, đói thì xuống lấy hộp hoa quả hoặc thịt hộp.
Cố Khanh Khanh nhận ra khi phát hiện đồ ăn vặt sắp hết, cô báo thuyền trưởng thuyền vật tư mua bổ sung một ít. Thẩm Tuy mở tủ ra lại thấy đầy ắp, trong lòng yên ổn trở lại, bây giờ có khi thèm ăn là sẽ tự động lấy.
Dù sao cũng là một đứa trẻ, Cố Khanh Khanh rất vui vì cậu bé thể hiện được tính cách thật của mình, còn hào hứng kể chuyện này cho chồng nghe.
Cô bưng một đĩa đựng đồ ăn vặt đến, ngồi xuống từ từ cắn hạt dưa: "Anh hai dạo này không phải ra trận chứ?"
"Ừ, trận lần trước đánh xong rồi, sẽ yên ổn một thời gian." Thật ra Cố Thanh Liệt bị thương, cần thời gian dưỡng thương, đặc biệt dặn dò anh đừng nói ra, tránh cho có người khóc bù lu bù loa.
"Thế thì tốt." Cô bóc một viên kẹo nhét vào miệng chồng: "Em nghe nói anh cả cũng đi Binh Đoàn Xây Dựng?"
"Đúng, quân khu giao nhiệm vụ phối hợp tác chiến, anh cả lái máy bay tiêm kích để tấn công địch dưới mặt đất." Sở Đại không ngờ hai anh em lại chiến đấu bên nhau theo cách này, tâm trạng anh hơi có mất mác.
Cố Khanh Khanh nhận ra anh nhớ chiến trường, "Khi anh được điều về quân khu phương Nam, chắc sẽ có nhiều cơ hội tác chiến hơn."
"Ừ." Sở Đại gật đầu cười, đầu lưỡi đẩy viên kẹo: "Thật ra không có chiến tranh thì tốt hơn, anh muốn ở nhà suốt đời, bên cạnh em và các con."
Nhưng bây giờ địch đang rình rập khắp nơi, vũ khí trong nước rất lạc hậu, họ chỉ có thể cắn răng giữ vững biên giới và phòng thủ đường biển.
Cuộc sống trên đảo trôi qua rất nhanh, khi Cố Thanh Liệt không ở đây, Cố Khanh Khanh cảm thấy áp lực hơn rất nhiều, mỗi ngày phải chăm sóc hai đứa trẻ, may mà Thẩm Tuy buổi trưa được nghỉ ở nhà hai giờ đồng hồ, tối cậu bé và Sở Đại cũng có thể giúp trông con.
Lâu lâu Cố Khanh Khanh mới có thời gian thở.
Khu vườn phía sau lâu rồi chưa nhổ cỏ, chiều nay, hai đứa bé đều ngủ, Cố Khanh Khanh đẩy nôi ra ngoài, cầm cuốc ở góc tường bắt đầu nhổ cỏ.
Tiểu Ngư đã tám tháng, mỗi ngày Hứa Niệm bế cậu bé ra ngoài đi dạo, cậu bé đặc biệt vui vẻ.
"Khanh Khanh, chị mang cho em chút mứt táo, nghe nói bổ máu, em ăn một đoạn thời gian xem thế nào." Hứa Niệm bỏ đồ lên bàn đá dưới mái hiên trong sân, gọi vài tiếng, nghe thấy tiếng Cố Khanh Khanh đáp lại vọng ra từ vườn sau, cô bế Tiểu Ngư đi ra sau.
Khắp nơi trên đảo tràn ngập sắc xuân rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-338.html.]
Trong vườn nhà Cố Khanh Khanh trồng rất nhiều hoa, khi Cố Thanh Liệt còn ở đây, rảnh rỗi anh sẽ chạy lên núi hái quả dại, sẵn tay đào ít hoa dại về trồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Ngư cười toe toét vẫy tay với Cố Khanh Khanh, bây giờ cậu bé chỉ biết gọi "cha" và "mẹ" mấy từ đơn như thế, Hứa Niệm dạy mãi mà cậu bé vẫn chưa biết gọi "thím".
Cố Khanh Khanh từ khoảng đất trồng rau đứng dậy một tay chống cuốc, cười cười vẫy tay: "Tiểu Ngư của chúng ta cao lên nhiều rồi, nhìn giống anh Triệu đấy."
"Ừ, thời gian trước nhìn còn giống chị, giờ đã thay đổi rồi." Hứa Niệm bế mỏi tay: "Cái rổ ngồi của em vẫn ở nhà chị, không chị cho nó ngồi vào ngồi, bé con nặng quá."
Cố Khanh Khanh đề nghị: "Em đi lấy về đây cho chị nhé?"
"Được, miễn là em không phiền là được."
"Không sao, chị trông giúp em cái nôi với hai đứa bé là được, buổi chiều chúng thường ngủ rất lâu."
Chớp mắt hai đứa nhỏ đã ba tháng, chúng thừa hưởng nước da trắng mịn từ cha, trông rất đáng yêu.
Hứa Niệm gật đầu: "Yên tâm."
Cố Khanh Khanh bỏ cuốc xuống, bước nhanh đến nhà Hứa Niệm ở phía trước, nhà không khóa cửa, đẩy cửa cổng là vào được.
Cái rổ cho trẻ con ngồi ở phòng khách, một tay cầm không tốn sức, nhanh chóng về sân sau nhà mình.
Hứa Niệm đặt con trai vào ghế, rồi lấy ra một miếng khoai lang khô dài để cậu bé gặm mài răng.
Cái này là do Cố Khanh Khanh cho, Dư Phú Quý gửi từ Binh Đoàn Xây Dựng, nhà cô đã ăn hết từ lâu rồi.
Mùa đông ngồi sưởi ấm thả vào bếp lò nướng ăn rất ngon, để bình người lớn cắn không nổi chứ huống chi trẻ con, cô cho con trai gặm mài răng không lo con bị nghẹn.
Tiểu Ngư rất ngoan, không hay khóc, tự chơi được.
Hứa Niệm vào rào tre, cầm cái xẻng nhỏ ngồi xuống giúp Cố Khanh Khanh nhổ cỏ.
"Anh Triệu bọn họ dạo này bận rộn không về nhà, anh ấy nói gần đây nhiều binh sĩ bị thương, không biết có phải đào hầm có vấn đề gì không nữa." Động tác của Hứa Niệm không nhanh không chậm, cỏ dại nhổ ra sắp xếp gọn gàng ở bên chân.
Ngược lại, Cố Khanh Khanh cứ vứt bừa, sau này sẽ mang ra cho gà rừng ăn.
"Chuyện này em không rõ, Sở Đại về nhà rất ít khi nhắc đến mấy chuyện đó." Bây giờ Cố Khanh Khanh chỉ nghĩ đến việc chăm con, thời tiết càng ngày càng ấm, cô hơi mong chờ mùa hè đến.
Chẳng bao lâu nữa sẽ có dứa, xoài và chuối đồ, cô mong lắm.