Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 337

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:07
Lượt xem: 8

“Không có người hoàn toàn tốt hay xấu, tùy thuộc và cách mình nhìn nhận.” Sở Đại thử nhiệt độ bình sữa thấy vừa, đưa cho Đoàn Đoàn: “Trên chiến trường anh ta là một chiến sĩ và một đồng đội đủ tiêu chuẩn, Khương Thắng có lẽ không biết anh ta từng không chỉ một lần chắn đạn cho đồng đội, nếu không hôm nay cũng không nói vậy. Khi đó là trận liên hợp tác chiến, anh ta hoàn toàn làm việc đó theo bản năng.”

“Nói một cách đơn giản, nếu anh và anh ta cùng ra trận, anh tin anh ta sẽ chắn đạn cho anh, anh cũng vậy, ý kiến cá nhân không thể đem ra làm ảnh hưởng đại cục trên chiến trường.” Sở Đại hơi dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cô: “Anh ta lập nhiều công lao, ở lại đảo làm đoàn trưởng là chuyện hợp lý. Song hai bên cần phải hòa hợp, điều này giao lại cho Trương Kiến Thiết đau đầu.”

Anh đã nhận lệnh từ quân khu, sau khi căn cứ quân sự xây xong sẽ điều đến Bộ chỉ huy hải quân, Trương Kiến Thiết sẽ thay thế anh ở vị trí doanh trưởng.

Khi bên trên ban có lệnh bổ nhiệm, Dụ Thế và Trương Kiến Thiết sẽ là hai người đứng đầu, lúc đó cần nhiều hòa hợp hơn.

Nếu bây giờ Sở Đại chủ động hòa hợp không chỉ là cướp cơ hội của Trương Kiến Thiết mà còn không hợp thời.

Chỉ khi cùng chiến đấu, trải qua thử thách và sự khốc liệt của chiến tranh mới có thể thực sự công nhận thực lực của nhau.

Khi đó mới thực sự trở thành anh em cùng chia sẻ vinh nhục.

Cố Khanh Khanh nghe xong lời của chồng, trong lòng cũng hiểu ra, tóm lại một câu —

Anh hùng trên chiến trường cũng có những tính toán riêng, có những thứ, những chuyện không thể trắng đen rõ ràng, cũng không thể nhìn người một cách phiến diện.

Nhưng cô vẫn lẩm bẩm: “Người bên gối dạy con như vậy, anh ta không thể cứ mặc kệ, anh ta cũng có phần trách nhiệm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ, vợ anh nói đúng.” Sở Đại tay trái ôm con, tay phải cầm bình sữa, mỉm cười nhìn cô: “Dù sao sau này cũng không phải giao du với các hội chị dâu của khu Đông Tây, mùa xuân năm sau chúng ta sẽ rời đảo, thời gian này anh sẽ chú ý đến Thẩm Tuy nhiều hơn. Nếu có lời đồn đãi gì anh sẽ tự mình đi tìm Dụ Thế nói chuyện."

“Được.”

Sáng nay dậy quá sớm, Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, nhìn con ngủ trong lòng mình, cô ngáp rồi leo lên giường: “Em ngủ một lúc, trưa lười nấu cơm quá, anh đi nhà ăn lấy cơm về ăn nhé."

“Được.”

Cố Khanh Khanh ôm Niên Niên nhanh chóng vào giấc ngủ, Sở Đại nghĩ không biết mình có nên tìm Trương Kiến Thiết nói về tình hình hai doanh đội không nhỉ? Người này hơi cố chấp, anh không biết mở lời thế nào.

Đoàn Đoàn uống sữa no, ợ một cái, thằng bé chê, đẩy bình sữa ra, nhìn đứa bé trong lòng, đã ngủ rồi.

Anh buồn cười.

Ba mẹ con ngủ tư thế hơi giống nhau, anh nhìn khuôn mặt yên tĩnh của vợ rất lâu, rồi cũng ôm con lớn chui vào ổ chăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-337.html.]

Trưa không cần anh đi nhà ăn múc cơm, Thẩm Tuy đi học về tự xách hộp cơm đi lấy.

Sườn kho tàu và cá hấp là hai món xuất hiện thường xuyên nhất, còn có một phần rong biển trộn.

Hai đứa bé ngủ ban ngày nhiều, Cố Khanh Khanh đặt chúng vào nôi không sợ lăn xuống giường, cả nhà ngồi cùng nhau ăn cơm.

Sáng không ăn nhiều, cãi nhau cũng tốn sức, Cố Khanh Khanh ăn hai chén cơm, một lớn một nhỏ nhìn nhau, biết cô đã nguôi giận.

“Thẩm Tuy, buổi sáng ở trường có ai nói xấu gì em nữa không?”

“Không.” Thẩm Tuy cắn miếng sườn, rồi nói: “Thầy Trương bảo em lần sau nếu có chuyện như vậy có thể ra tay trước rồi tìm thầy, thầy nói đều là con cái quân nhân, làm việc gì nên thẳng thắn tốt hơn.”

Cố Khanh Khanh sững lại rồi cười: “Lời này giống như thầy Hàn nói hơn." Thầy Trương là người rất nho nhã, lời này từ miệng ông ấy, cô có chút không tin.

Sở Đại gỡ xương cá rồi đưa cho cô: “Thầy Trương nói đúng, đàn ông không nên lằng nhằng, có việc trực tiếp ra tay, đều là con cái quân nhân, khó tránh lòng tự trọng cao, hầu như là người tôn sùng thực lực. Hôm nay chị em có thể ra mặt cho em, đương nhiên lần sau em cũng có thể tìm anh, cứ như vậy em vĩnh viễn không có bạn bè."

Thẩm Tuy ban đầu muốn nói cậu không cần bạn, song dưới sự dạy dỗ của ông Tần, cậu hiểu ra một điều, không ai có thể mãi là một hòn đảo cô đơn.

“Em nhớ rồi anh rể.”

Ăn xong, Thẩm Tuy dọn bàn đi lên lầu làm bài tập, Cố Khanh Khanh ngồi yên không động, chồng cô lấy một hộp mật ong từ tủ ra, pha với nước ấm trong bình giữ nhiệt cho cô.

“Em no rồi.” Đôi mắt to tròn nhìn mặt chồng, lắc đầu.

“Vậy để lát nữa uống, cổ em hơi khàn.” Sở Đại kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cánh tay dài đẩy nôi.

“Được đi.” Cố Khanh Khanh rõ ràng không muốn uống, gần đây uống mật ong quá nhiều, cô thấy ngọt quá, hơi ngán.

Hai người cứ ngồi yên lặng như vậy, ánh mắt đều nhìn vào hai đứa trẻ trong nôi.

Bây giờ có thể thấy chút bóng dáng của chồng trong nét mặt hai đứa nhỏ, Cố Khanh Khanh cầm cái ly nước, chép miệng: “Chờ chúng lớn thêm chút nữa em sẽ thấy được anh hồi nhỏ ra sao.”

Sở Đại nhướng mày, nhìn cô: “Khi anh còn nhỏ có ảnh chụp mà không biết cất đâu rồi."

Cố Khanh Khanh kinh ngạc: “Anh hồi nhỏ là năm năm mươi mấy đúng không? Lúc đó đã chụp ảnh rồi hả?”

“Ừ, chụp cùng cha anh, biểu hiện cha lúc đó anh còn nhớ rõ, ông rất không kiên nhẫn." Là một chú trong đơn vị lúc đó chụp ảnh kỷ niệm cho đồng đội, tiện tay chụp cho hai cha con.

Loading...